Sau sự việc đó xảy ra, vài ngày sau Cố Thường Hi đều tập trung ôn thi cho tuần sau thi cuối kì nên cũng chẳng hỏi về việc hôm đó. Cũng có nhiều người nói ra vào luôn để ý đến khăn quàng cổ mà Tần Minh đang đeo nhưng cậu lại chẳng quan tâm ngày đi học nào cũng đeo.
Hôm nay là ngày thi đầu tiên, cũng giống như lần trước mọi người trong lớp đều ít ai thi chung phòng với nhau. Lần này Cố Thường Hi thi chung phòng với Bách Khanh, lúc cô và Tần Minh đến phòng thi đã thấy Bách Khanh ngồi cầm điện thoại chơi game.
Tần Minh đi tới đá vào chân cậu ta khiến cậu ta la lên vì đau, cậu nói: "Cậu không học bài mà ở đây chơi game. Một lát vào phòng thi cậu tốt nhất đừng nên hỏi bài Thường Hi."
Bách Khanh ôm chân vừa mới bị đá đau, nói: "Mình biết rồi nhưng câu nào không biết quá thì mình sẽ sang hỏi Hi Hi có được không?"
Cố Thường Hi gật đầu, cũng không có ý kiến gì: "Được."
Tần Minh nhìn cậu ta, hỏi: "Đối với cậu thì câu nào là biết?"
"..." Thật sự hình như là không có câu nào cậu ta biết, cô đứng bên cạnh gãi má cũng không biết nói gì về trường hợp này.
Tiếng chuông reo lên, Tần Minh quay sang nói cô đang đứng bên cạnh: "Mình về phòng thi trước đây, chúc cậu thi tốt."
"Được, chúc cậu thi tốt."
Phòng thi của Tần Minh lần này cũng giống lần trước sát bên cạnh phòng cô, thấy cậu đi rồi Bách Khanh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2661067/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.