Lập Thành trở về chỗ ngồi cậu thấy mọi người đều quay sang nhìn cậu, nở một nụ cười khiến cho cậu có cảm giác ớn lạnh. Cậu hắng giọng hỏi: "Có, có chuyện gì mà nhìn mình như vậy?"
Bách Khanh ngồi bên cạnh khoác vai cậu cười mờ ám: "Cô gái lúc nãy đụng phải cậu đó, cậu có phải bị trúng tiếng sét ái tình rồi không?"
Lập Thành nghe vậy thì đá vào chân cậu ta: "Cái gì mà tiếng sét ái tình?"
Bách Khanh ôm chân nhăn mặt, nói: "Cậu tuy không lạnh lùng khó gần như Tần Minh nhưng mà cậu trước giờ đều không thích nữ sinh đụng vào cậu, cũng không muốn dây dưa với người ta."
Mộng Phạn ngồi kế bên tiếp lời: "Nhưng mà lúc nãy khi cô gái đó cầm áo khoác cậu đi thì cậu lại không lộ vẻ chán ghét. Nói đi có phải cậu thích cậu ấy ngay từ lần đầu gặp mặt rồi không?"
Lập Thành nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa thì lắc đầu: "Mình không có, các cậu đừng có suy nghĩ linh tinh."
Tần Minh lạnh nhạt nhìn Bách Khanh, hỏi: "Cậu vừa nói tôi lạnh lùng, khó gần?"
Bách Khanh nhìn thấy ánh mắt của cậu thì ngồi thẳng lưng, nói: "Cái đó, cái đó mình chỉ nói theo sự thật thôi. Cậu không tin thì có thể hỏi Hi Hi."
Cố Thường Hi đang ngồi cầm ly trà sữa uống, hóng chuyện mọi người nói với nhau. Không ngờ lại bị dính đạn, cô cảm nhận được Tần Minh quay sang nhìn cô. Cô không dám nhìn thẳng cậu, rũ mi giả vờ đang bận rộn uống trà sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2661065/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.