Sau khi xếp đồ xong, Tần Minh thấy hơi lạnh nhìn ra ngoài mới thấy cửa ban công đang được mở ra. Cậu đi tới đóng lại, nói: "Thường Hi, trời lạnh như vậy mà cậu còn mở cửa ban công ra hứng gió. Cậu muốn bị bệnh sao?"
Cố Thường Hi đang kéo vali lại nghe cậu trách móc như vậy vội cười làm lành: "Không có, chỉ là thói quen của mình muốn mở cửa ban công ra thông thoáng phòng một chút thôi."
Cậu đi sang chỗ cô, nhìn qua một lượt nhàn nhạt nói: "Đồ cũng đã xếp để vô đầy đủ cả rồi. Cậu đi ngủ sớm ngày mai còn phải đi sớm."
"Vậy cậu ngủ ngon."
Tần Minh gật đầu đi về phòng, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng thì thở dài. Lần này về Bắc Kinh phải gần một tuần mới gặp lại cậu mà cậu lại chẳng như có gì. Cô để vali sang một bên đi lên giường nằm đưa tay tắt đèn rồi trùm chăn lại.
Sáng hôm sau dùng bữa sáng xong, Tần Minh lên trên phòng xách vali xuống giúp cô. Từ Dĩnh ngồi trên ghế cầm lấy tay cô dặn dò: "Hi Hi, về tới đó gửi lời thăm hỏi sức khỏe của chú dì cho bà nội con. Nói rằng có thời gian thì chú dì sẽ tới thăm."
Cố Thường Hi mỉm cười gật đầu: "Dạ con biết rồi dì Từ."
Cô nghe thấy tiếng bấm chuông cửa thì đoán chắc là Cố Thường Phong đã tới. Mọi người đều đi ra cùng cô, Từ Dĩnh mở cổng nhìn thấy Cố Thường Phong đang đứng dựa vào xe nói chuyện với cô gái đang đứng bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2661048/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.