Tần Dương nhận lấy nhìn sơ qua cũng biết món này khá đắt tiền, ông nói: "Con tới chơi là được rồi sao lại phải mua quà chi cho tốn kém. Với lại món quà này rất đắt chú không nhận đâu."
"Không sao đâu mà chú, chú cứ nhận đi." Sau đó cô đưa cho Từ Dĩnh một túi quà: "Đây là một chiếc vòng tay mà con cẩn thận chọn mua tặng cho dì."
Bà nghe vậy thì từ chối: "Món quà này đắt lắm dì..."
"Không đắt, dì cứ nhận lấy đi. Đây đều là tấm lòng của con mong chú dì nhận lấy."
Tần Minh ngồi bên cạnh cũng nói: "Ba mẹ cứ nhận lấy đi, cô ấy đã lựa rất lâu mới có thể chọn được những món phù hợp để tặng cho ba mẹ."
Từ Dĩnh nghe vậy thì thở dài: "Thôi được nhưng dì chỉ nhận lần này thôi. Lần sau đến chơi là được đừng mang quà cáp tới, chúng ta cũng đã thân nhau như vậy đừng có khách sáo."
Tần Dương cũng gật đầu nói: "Mua quà cáp làm gì còn tốn kém nữa. Cứ đến chơi bình thường thôi là chú dì vui rồi."
Cố Thường Hi nhìn hai người họ thật lâu, sau đó nói: "Chú dì, hai người không giận con vì việc năm năm trước sao?"
Bà nắm lấy bàn tay của cô lắc đầu: "Sao chú dì có thể giận con được. Dì biết lúc đó con còn nhỏ, bà nội vừa mới mất chưa bao lâu lại biết tin ba mình bị bệnh nặng như thế nên không thể nào suy nghĩ chu toàn được. Dì đau lòng thay cho con sao có thể trách con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2660961/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.