Từ Dĩnh nghe vậy thì quay sang nhìn, trong ánh mắt bà chứa đựng sự lo lắng, hỏi anh: "Con không sao chứ? Sao lại không ngủ được?"
Tần Minh nhìn người con gái anh yêu đang nằm trên giường bệnh vẫn nhắm mắt ngủ say chưa tỉnh, anh nói: "Mỗi khi nhắm mắt lại, con lại thấy cảnh tượng chiều nay. Hi Hi ngồi ở phía sau xe hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết, trên trán chảy máu thấm đẫm gương mặt cô ấy lúc đó. Cho dù con có kêu khàn giọng đến thế nào cô ấy cũng không tỉnh lại."
Tần Dương đứng bên cạnh đưa tay vỗ vai anh không nói câu nào. Ông biết khi anh thấy cảnh tượng người mình yêu nhất trong tình trạng đó sẽ rất khó quên, cần một thời gian dài mới xoa dịu sự việc đó được. Chỉ mong hiện tại Hi Hi mau chóng tỉnh lại như vậy mọi người đều sẽ vui vẻ.
Từ Dĩnh đặt tay Cố Thường Hi vào lại chăn sau đó đứng dậy đi đến bàn, mở túi đồ ăn ra, nói: "Con chưa ăn gì có phải không? Mau qua đây ăn gì đó chút đi cho có sức khỏe rồi mới chăm sóc Hi Hi được."
Anh lắc đầu ngồi xuống ghế, đôi mắt vẫn nhìn cô: "Con không đói, một lát ăn sau. Ba mẹ đi đường xa như vậy đến đây chắc cũng mệt lắm, hai người ăn trước đi."
Tần Dương vỗ vai anh cũng không bắt ép, chỉ nói: "Ba biết con đang lo cho Hi Hi nhưng làm gì làm thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất. Công ty và còn nhiều việc khác vẫn còn cần con giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2660872/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.