Tư Ngữ Ngưng nghĩ mình nên gọi điện để cám ơn, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, quyết định nhắn tin, như thế cũng sẽ không làm phiền đến Đào Vũ Sâm.
Cô chỉnh sửa đôi chút, cuối cùng cũng soạn xong tin nhắn, nhìn không có lỗi chính tả, không lỗi trong lời nói, lỗi ngôn ngữ, liền nhấn phím gửi đi.
Cô viết: Đào tiên sinh, cảm ơn ngài. Số tiền này tôi sẽ trả từ từ lại cho ngài, chỉ có điều sẽ hơi lâu một chút, ngài có thể tính tiền lời với tôi, tóm lại rất cám ơn ngài, đã làm phiền.
Cô đợi một lát, chưa thấy được hồi âm, có một chút mất mát.
Về đến nhà, cô gọi điện cho Tư Thành Nghĩa, nói với ông ta đã góp đủ tiền, nhưng đây là lần cuối cùng giúp ông ta, cô nói được làm được, Tư Nghĩa Thành nghe có tiền liền vội vàng chấp nhận.
Chỗ đánh bạc đòi nợ rất hung ác, ông ta đã trốn tránh hết mấy ngày, chỉ trông cậy vào con gái có thể giúp ông ta giải quyết được vấn đề, quả nhiên không khiến ông ta thất vọng, nói với nó liền có tiền.
Từ ngân hàng đi ra, giọng nói của Tư Ngữ Ngưng có phần nặng nề, nhiệm vụ trên vai cuối cùng cũng có thể buông xuống, sau này cô sẽ không giúp Tư Nghĩa Thành nữa, cũng không thể nào giúp ông ta, nhiệm vụ trước mắt chính là cố gắng kiếm tiền, theo như công việc của cô trước đây, không biết tới chừng nào mới có thể trả hết nợ cho Đào Vũ Sâm.
Lúc đang buồn rầu thì điện thoại của Tôn Phồn Lộ gọi đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-so-menh/181038/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.