Được yêu, sẽ được hưởng rất nhiều đặc quyền.
Thẩm Ngưỡng Nam buông chuyện trong tay, ra một vài thông cáo, cùng tôi về miền nam đến Dương Châu. Anh không hỏi nhiều, chỉ giống như cậu trai đầu tiên đi đến nhà bạn gái, dụng tâm mua lễ vật, cẩn thận gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất của mình tìm giúp.
Bước xuống khỏi ngọn đèn sân khấu, ai cũng là người bình thường. Tôi nghĩ dần dần đối với tương lai của chúng tôi, tôi có chút tự tin.
“Thần Hi, đây là nơi em lớn lên à!” Thẩm Ngưỡng Nam theo cửa kính xe mà nhìn cảnh phố Dương Châu, cười hỏi.
Dương Châu so với Bắc Kinh, thì nhỏ hơn nhiều, nhưng so với Bắc Kinh thì tú lệ hơn. Chỗ chúng tôi đứng là tuyến đường du lịch đã hoàn thành, một đường trải dài, rừng rậm cây hoa, đình các ẩn hiện, trên mặt Tây hồ là vài ba chiếc du thuyền, chùa Đại Minh thì hương khói lượn lờ, kênh đào cổ và tường thành trải giao giao nhau ở phía cửa sông, khiến cho người ta có cảm giác lạc vào đường hầm thời gian.
“Ừm, dù sao đi nữa, em luôn cảm thấy Dương Châu đẹp nhất.” Tôi dựa vào vai anh, kiêu ngạo nói: “Em học tiểu học và trung học đều ở đây, khi còn bé luôn đi qua cầu Mộc Kiều, quê hương của Trịnh tiên sinh, nơi đó có cây cầu nhỏ xinh, thành cổ đẹp mê người, có thể miêu tả toàn vẹn sông nước Giang Nam.”
“Ồ, xem dáng vẻ của em kìa, có phải thấy anh là người phương bắc chưa từng thấy qua, cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-bat-ngo-mot-ly-tra/2255325/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.