Tôi thích đi dạo trong trường học lúc hoàng hôn, vì dù là thời tiết nào, hoàng hôn cũng làm cho người ta thấy vô cùng yên tĩnh. Cảm giác tịch mịch này khó diễn đạt thành lời làm cho tôi càng cảm nhận được sâu sắc sự cô độc. Tuy rằng Ôn Tử Trung có quan tâm đến tôi nhiều hơn, ngày nào cũng gọi điện đến,hơn nữa, hiệu trưởng còn tán thưởng hành động dù bị thương nhưng vẫn kiên trì đi dạy nên nhà ăn cố ý làm cơm đầy đủ dinh dưỡng hơn cho tôi. Nhưng tất cả vẫn không thể giảm bớt nỗi khổ riêng trong lòng tôi, vẫn cảm thấy đơn độc.
Cánh tay ngã bị thương làm cho tôi vô cùng thất bại, tựa như một kẻ tàn tật, thành tiêu điểm của khắp nơi.Tôi không muốn làm đau lòng những người quan tâm mình, muốn giả như mình kiên cường cũng khó. Nhưng thật ra bản thân vẫn yếu đuối, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ ban đêm.
Tôi quyết định thoát khỏi cái bầu không khí được quan tâm quá mức này, giống như một người bình thường, làm ít việc bản thân có thể.
Bảy giờ, tôi cố sức mang theo hai túi bánh từ cửa hàng bánh kem đi ra. Nhìn trung tâm thương mại đối diện trước mắt vẫn đèn điện sáng trưng nên nổi hứng muốn mua quần áo. Hiện tại tay trái bị thương, không thể một tay giặt quần áo, lại xấu hổ không muốn nhờ học sinh giặt hộ, trước mắt đành tích lại, nhưng càng tích càng nhiều, tôi sớm đã không còn quần áo để thay.
Cửa hàng nội y ở tầng một, gần cửa hàng bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-bat-ngo-mot-ly-tra/2255314/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.