Đêm dài yên tĩnh, duy chỉ có mưa gió là không ngừng, tắt đèn, nằm trên giường khách sạn tôi không khỏi lại nhớ đến người đó lúc ban ngày. Khi trước, nếu tôi tha thứ cho anh, liệu anh có biến thành bộ dạng đó không?
Thật ra tha thứ là điều có thể. Anh thành đạt trong kinh tế, duy chỉ có tha thứ; tình cảm anh không cần ỷ lại, duy chỉ có tha thứ, nhưng đây đều là giả bộ tha thứ, không thể kéo dài lâu được. Mà tôi là người quá mức độc lập, cho nên anh mới có thể nói tôi đã khá lên.
Cứ tự nghĩ hết giả thiết này sang giả thiết khác, mặc kệ là cái gì, tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta.
Mơ mơ màng ngủ, tỉnh lại mới thấy sau cơn mưa sơ tình, ánh mặt trời đã chói chang. Nhìn trong gương thấy mặt mình đã bớt sưng hơn, tôi trực tiếp đến nhà ăn. Nguyên một ngày hôm qua không ăn cơm, hôm nay nhất định phải bổ béo trở lại.
Khách sạn này trên danh nghĩa là của công ty du lịch, nơi làm việc đặt trên tầng cao nhất. Tôi nhìn thấy Cho tiểu thư đang cùng một người đàn ông dùng cơm, tôi đứng dậy tiến đến muốn nói lời cảm ơn với cô ấy.
“Tề Bằng?” Người đàn ông trước mặt vị tiểu thư kia không ngờ lại là Tề Bằng. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
Thấy tôi, Tề Bằng thu hồi lại vẻ mặt khôn khéo, nở nụ cười thân thiết. Tôi đột nhiên phát hiện trên mặt Cho tiểu thư nổi lên một tầng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-bat-ngo-mot-ly-tra/2255310/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.