Khoảng giữa buổi chiều, nhờ vả vài nam sinh trong lớp, tìm chiếc xe, lấy hành lý mấy ngày trước đây đã thu xếp lại, tôi chính thức chuyển đến phòng trọ nữ sinh. Hứa Lệ đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn mấy học sinh từ trên xuống dưới. Cô ta nhìn qua có phần tiều tụy, cũng có chút cô đơn. Khi đóng cửa, tôi quay đầu nhìn cô ấy, thản nhiên nói: “Hẹn gặp lại!”
Cô ta lắc đầu, “Cô và tôi không cùng loại người, cả đời này sẽ không gặp lại. Gặp lại cũng coi như người qua đường, để tôi khỏi thấy đố kỵ.”
Tôi cười cười, khoát tay xuống lầu. Đố kỵ, tôi có gì đáng để người khác đố kỵ, ít nhất cô ấy dám đối diện với thực tại, tự mình vượt qua, mà mọi việc trước mắt, tôi nhìn thẳng cũng không dám.
Nữ sinh viên trong lớp đối với việc tôi chuyển vào nhà trọ nữ sinh, biểu hiện hưng phấn hơn cả tôi. Vài món hành lý, vài người giúp đỡ, một lúc sau đã sắp xếp tốt. Hiệu trưởng Vi đã thông báo với quản lý nhà trọ, thu hồi những cái giường khác, để tôi có thêm chỗ đặt tủ quần áo và bàn làm việc. Mấy nữ sinh viên còn lặng lẽ đến nơi người làm vườn tặng cho tôi hai bồn thạch trúc đã nở rộ, đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng chốc khiến căn phòng nho nhỏ thêm phần sức sống.
“Cô à, về sau buổi tối chúng em cũng có thể lén đến nấu chút bữa ăn khuya?”
“Ừm, nhưng mà không thể thường xuyên, thỉnh thoảng thì được.” Tôi còn chưa nổi là một bà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-bat-ngo-mot-ly-tra/2255302/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.