Mặc áo khoác ngoài, cầm lấy túi sách, tôi nhắm hướng cầu thang phía sau máy bay đi xuống. Bên ngoài bầu trời từ sớm đã tối đen, dưới ánh đèn những bông tuyết như những cánh hoa rơi, tôi vội vàng dựng đứng cổ áo. 
“Xin chờ một chút, vị tiểu thư phía trước kia ơi, làm ơn xin chờ một chút.” Sau lưng truyền đến một tiếng kêu gấp gáp, là đang gọi tôi phải không nhỉ? 
Tôi kinh ngạc quay người lại, là anh ta, trên khuôn mặt tuấn nhã có hơi chút gấp gáp, nhìn thấy tôi đã dừng lại, anh lúc này mới đi chậm lại. “Chuyến bay của tôi cũng vừa mới bị hủy bỏ. Có thể tôi sẽ phải ở lại vào tối nay.” 
“Ừ!” Vậy tính sao bây giờ, tôi chờ anh đi đến bên cạnh. 
“Cô thì sao?” 
“Tôi là vào cuối chiều mai.” 
Anh nở nụ cười tươi, “Cô có kế hoạch gì không?” 
Tôi lắc đầu. 
“Ở Thành phố này tôi ngẫu nhiên có tới mấy lần, nhưng đều được người khác sắp xếp cho. Tôi chưa bao giờ tự mình làm, cho nên đối với mọi việc ở đây, tôi cũng rất lạ lẫm. Cô thì sao?” 
Nói như vậy cũng đã rất uyển chuyển và hàm súc, tôi nghe vậy liền hiểu. “Tôi từng sống ở nơi này hai năm, mỗi một con đường, mỗi một tiệm cơm ngon, tôi đều rất quen thuộc. Nếu như anh không có yêu cầu quá cao, tôi nghĩ rằng tôi có thể là một hướng dẫn viên tốt.” 
Thâm tâm anh ngay lập tức có vẻ như muốn bay bổng, “Vậy sao? Như vậy thật sự là vinh hạnh cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-bat-ngo-mot-ly-tra/2255284/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.