Nhật Thiên cảm ơn nhân viên và cẩn thận giúp Ngọc Châu đứng dậy. Cô có vẻ còn hơi choáng váng nhưng đã cố gắng nở một nụ cười yếu ớt khi nhìn thấy anh:
- Đi thôi, tôi đưa cô về.
Nhật Thiên nhỏ giọng nói. Anh dìu Ngọc Châu ra khỏi Mix & Mingle, cảm nhận được không khí mát mẻ và yên bình của buổi tối bên ngoài. Sự ồn ào và náo nhiệt của quán rượu dần lùi xa, nhường chỗ cho ánh đèn đường dịu nhẹ và những cơn gió đêm mơn man.
Ngọc Châu dựa vào cánh tay của Nhật Thiên, bước đi vô cùng chậm rãi nhưng vẫn còn hơi choáng váng. Anh giữ lấy người của Ngọc Châu, giúp cho cô đứng vững trong khi đầu vẫn đang gật gà vì cơn buồn ngủ và hơi men. Nhật Thiên mò mẫm chiếc điện thoại của mình:
- Đợi một chút, tôi sẽ gọi x...
Ngọc Châu nắm lấy cổ tay đang cầm điện thoại của Nhật Thiên:
- Đừng vội đi.
Nhật Thiên dừng lại, ánh mắt anh dõi theo Ngọc Châu với vẻ ngạc nhiên. Cô vẫn dựa vào cánh tay anh, đôi mắt lờ đờ vì men rượu, nhưng trong thoáng chốc, Nhật Thiên lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng lấp lánh của Ngọc Châu:
- Ở lại đây một lát được không?
Ngọc Châu nói, giọng cô thì thầm, Nhật Thiên chần chừ giây lát, nhưng rồi anh thở dài, gật đầu đồng ý. Anh cất điện thoại vào túi, nhìn cô một thoáng trước khi quay lại quan sát con đường vắng lặng.Vậy chỉ một chút thôi, khi nào có một chiếc taxi chạy ngang qua đây thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3625596/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.