Dương nhìn Nhật Thiên, cậu hiện tại cũng không biết nên mở lời như thế nào, Nhật Thiên tâm trạng như vậy khiến cho Dương cũng cảm thấy nặng nề theo. Dương suy nghĩ một chút, có khi nào lại là chuyện liên quan đến mẹ của Nhật Thiên hay không? Dương định mở lời nhưng chưa kịp nói gì thì một nhóm bạn học cũ từ đại học bất ngờ xuất hiện. Một người trong số họ reo lên cùng với một vẻ mặt vô cùng hào hứng:
- Dương! Lâu quá không gặp, hiếm khi có dịp cậu mới đến, hôm nay tụi này đứng ra đảm nhận biểu diễn chính, cậu lên sân khấu góp vui cùng bọn tôi một bài nha?
Dương cười khẽ rồi định lên tiếng từ chối, bây giờ không phải lúc. Nhưng trước khi Dương kịp từ chối thì Nhật Thiên quay sang:
- Đi đi, tôi mang đàn đến cho cậu mà không dùng được thì uổng công lắm.
Dương biết Nhật Thiên nói vậy một phần là để cậu không phải thấy áy náy, và có lẽ cũng muốn tạo không khí thoải mái hơn. Dương chưa kịp nói câu nào với Nhật Thiên liền đã bị đám bạn kéo đi, tay họ vẫn vỗ vai, kéo cậu hướng về phía sân khấu ở phía trước:
- Uống từ từ thôi, đợi tôi quay lại biết chưa?
Trước khi bị cuốn vào màn biểu diễn, Dương khó khăn quay đầu lại, nhướng mày nhìn Nhật Thiên rồi nói lớn. Nhật Thiên chỉ gật đầu, cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Dương tiếp tục bị đám bạn kéo đi, ánh sáng của sân khấu bắt đầu bao trùm lấy cậu.
Tiếng nhạc bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3619148/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.