Ngọc Châu chào tạm biệt anh ở trước cổng. Đợi cho đến khi Nhật Thiên rời đi khuất bóng, cô mới tàn tàn từng bước chân đi bộ về.
Vậy là chuyến du lịch đến Hà Nội kết thúc trong suôn sẻ.
Không có người đến tiễn, cũng chẳng có nước mắt bịn rịn lúc chia tay.
Đợt này cả Bảo Huy và Ngọc Châu đều quay về trước, sắp xếp một vài thủ tục rồi xin nghỉ học giúp An Đông, không biết là đến bao giờ cơ mà có lẽ cậu ấy sẽ sớm ổn lại ngay thôi. Hy vọng là như thế.
Cuối năm 2006, miền Bắc đường như đã trở nên lạnh hơn. Từ lần nói chuyện cuối cùng của cả hai đứa, Ngọc Châu vẫn đều đặn mỗi tháng gọi đến nhà Nhật Thiên, đúng vào ngày hai mươi bốn. Trong bốn cuộc gọi ấy, có hai cuộc gọi Nhật Thiên không nghe máy.
Cuối năm công việc làm thêm bận rộn, Ngọc Châu cũng không trách anh. Chẳng qua cô chỉ buồn chút chút rồi lại thôi, đành để dành kể hết vào cuộc gọi tới vậy.
Trong quá trình cả hai liên lạc, luôn là Ngọc Châu nói câu xin chào trước. Có mười câu thì Ngọc Châu đã xung phong nói hết cả chín, tuy Nhật Thiên không nói nhiều nhưng cô biết ở đầu dây bên kia anh vẫn luôn lắng nghe.
Dương từ sớm đã mang đến vài giỏ trái cây, chất thành đống ở trên bàn. Cậu vừa cởi khăn quàng vừa dòm ngó xung quanh:
- Giáng sinh tôi qua nhà cậu ngủ hai hôm nha?
Dứt câu thì Dương liền mở giấy gói hàng, lấy ra mấy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3444718/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.