Vậy là đi hẹn hò à?
Dương chóng cằm nhìn cậu bạn mình từ ngoài cửa bước vào. Nhật Thiên cũng chẳng nói gì mà nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ai chẳng biết thằng Dương này đôi lúc cà rỡn lại đam ra nói linh tinh, trêu ghẹo bạn bè là giỏi:
- Vậy cậu với em gái tôi sao rồi?
Nhật Thiên lườm:
- Dạo này thấy hay đi cùng nhau quá ha.
Dương nhún vai bĩu môi:
- Còn không phải do dạo này ai kia bận bịu quá hả.
Nhật Thiên chẹp miệng thôi không cãi nữa, cứ theo cái đà này dù sớm hay muộn gì thì thằng Dương này cũng sẽ trở thành người một nhà với anh thôi, Nhật Thiên có niềm tin mãnh liệt đến như thế đấy. Cơ mà ban chiều Nhật Thiên hỏi xem Ngọc Châu có muốn đi dạo phố không ý cũng chỉ muốn cô khuây khỏa một chút, cả tuần phiền lòng xem ra tích tụ mệt nhọc cũng chẳng ít.
Vả lại lần đó ở trong bệnh viện, Ngọc Châu cứ tự trách mình mãi. Nhật Thiên không muốn cô cứ như vậy mà suy nghĩ đến những việc tiêu cực rồi lại nhịn ăn nhịn uống gì đấy. Giống hệt Mai Nguyệt cái hồi ba mẹ vừa dọn ra ở riêng chưa được lâu.
Đó là lý do Nhật Thiên nghiêm túc muốn đưa Ngọc Châu đi nhìn đây đó, vì không thẹn và ngại ngùng nên tai của anh mới không đỏ. An ủi bạn bè không có gì phải xấu hổ cả.
Mùa này hoa ở Hà Nội nở đẹp lắm, buổi sáng the the lạnh còn vương ánh nắng buổi ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3444712/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.