Ngọc Châu bị nói đến nghẹn lời, trước giờ ở trên phim, không phải chủ nợ nghe đến cảnh sát đều sợ hãi ròi bỏ đi hay sao. Cái người này cũng thật quá quắc và man rợ quá đi. Cô vừa dự định mở miệng nói lý với Dương mấy câu thì Nhật Thiên đã từ phòng thay đồ bước ra. Ba người ở ba góc trố mắt nhìn nhau. Anh không nói nhiều, đến quầy thanh toán mang một tờ thực đơn đến đặt lên bàn ngay trước mặt Dương:
- Ăn gì? Nay đi sớm nên chưa ăn sáng đúng không?
Dương gật đầu. Ngọc Châu đứng ở cửa mở to mắt ngơ cả người. Chủ nợ này còn phải đợi ăn sáng trước rồi mới bắt đầu làm việc ư. Dương gọi xong món thì cũng đã để ý được vẻ mặt của cô nàng, cậu kéo Nhật Thiên lại gần, nói nhỏ bên tai anh cái gì đấy. Cậu còn không quên cười một cái. Nhật Thiên nghe xong mới đứng thẳng người, cầm thực đơn trên tay:
- Bạn thân tôi, Dương.
Câu nói vừa ngắn gọn, lại súc tích cũng đủ để giải thích những nghi vấn và sợ hãi từ nãy đến giờ:
- Là cô bạn của cậu hỏi tôi có phải “chủ nợ” trước không đấy nhé.
Ngọc Châu câm nín:
- Bạn cậu hả? Tôi tưởng...
Cô còn chưa nói hết câu đã ngượng đến đỏ cả mặt mũi, Ngọc Châu nhanh chóng chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Chính cô đã suy nghĩ không đâu nên mới nhầm lẫn, ấy vậy mà cậu bạn thân kia cũng chịu khó phối hợp diễn xuất thật. Ngọc Châu tự gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3444705/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.