Khoảng chừng một tiếng sau đó, lượt khách đến cũng bớt đông đúc hơn. Nhật Thiên xách mấy túi rác to từ phòng bếp đi ra từ cửa sau. Anh để những túi rác xếp chồng lên nhau, thoáng một hơi, cả người đều dựa lưng vào tường vì mệt mỏi, chân tay đều đau đến rã rời. Vai của anh mấy hôm nay lại nhức mỏi, những lần như thế Nhật Thiên cũng không nói gì, thuận tay vỗ vỗ mạnh mấy cái cho cơn đau mau qua đi.
Nhật Thiên đứng ở trong con hẻm nhỏ nhìn ra ngoài đường lớn, cột điện thắp đèn cao chót vót, dòng người lại không ngừng tấp nập. Sao mà nơi anh đứng hiện tại lại tối quá mức, đến cái đèn treo nhỏ cũng chớp tắt không ngừng. Nhật Thiên thở dài. Bỗng dưng từ phía sau anh lại nghe thấy tiếng mở cửa, cùng với đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng:
- Nếu như mà cô thấy bản thân của mình có nhiều tiền quá thì kiếm đại nơi nào đó để tiêu đi.
Anh xoay người lại, quả nhiên anh đã nghĩ đúng. Ngọc Châu đi theo Nhật Thiên ra đến bên ngoài này thật. Mấy lần anh đều suy nghĩ qua, không biết là cô gái này đã nhìn trúng mình ở điểm nào, chẳng qua cũng chỉ là vô tình chụp được một tấm ảnh mà thôi. Ngọc Châu khiến Nhật Thiên cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn.
Cô huơ huơ tay lắc đầu, khẽ đưa mắt nhìn Nhật Thiên lại dũng cảm tiến gần đến anh vài bước. Nhân cơ hội này, cô liền đứng xoay lưng vào tường, cánh tay bên này vừa hay lại chạm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3444703/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.