Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Diệp Chi Lan, chờ đợi cô nói rõ, Trác Hiểu Phong mong chờ cái ngày này lâu lắm rồi, cậu thúc giục bạn thân của mình nói ra: “Chi Lan! Cậu mau nói hết những gì mà cậu đã phải chịu đựng suốt mười mấy năm qua đi.”
Trác Dương Kỳ luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Chi Lan, chờ đợi cô nói ra hết những gì mà bản thân cô đã trải qua. Từ nãy giờ, chỉ nghe Diệp Chi Lan kể sơ qua thôi đã khiến cho lửa giận trong lòng anh dâng lên, anh nào có thể ngờ mấy người Diệp gia lại độc ác, ích kỷ như thế.
Chuyện bắt cóc năm năm trước Diệp Chi Lan không muốn nhắc đến một chút nào, đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng của cô, nhưng chuyện đến nước này rồi cô sẽ nói hết cho tất cả mọi người biết, cô hít một hơi thật sâu dường như là để lấy can đảm rồi mới chậm rãi kể: “Mùa hè năm năm trước, có một đám người từng là nhân viên cũ của Diệp thị vì muốn trả thù nên đã bắt cóc tôi, bọn chúng gọi điện muốn hai vị chủ nhân của Diệp gia đây mang tiền đến chuộc với mục đích muốn hành hạ thậm chí là giết chết hai người họ, các người biết hai người mà tôi luôn miệng gọi là cha mẹ đã nói như thế nào với bọn chúng không? Hai người họ nói các người gọi nhầm số rồi, chúng tôi không có đứa con gái nào tên là Diệp Chi Lan cả, những gì báo chí đưa tin đều là giả, muốn giết hay làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vao-mua-ha/3573407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.