Sắc mặt của Trác Dương Kỳ thay đổi, đôi mày nhíu chặt, cặp mắt sắc bén khi biết Diệp Chi Lan đang thích thầm một chàng trai, hơn nữa còn thích tận mười năm: “Chi Lan! Cháu đã có người mình thích rồi à? Thích tận mười năm? Cháu mau nói cho chú biết đi, người đó là ai vậy?”
“Hiện tại cháu không nói đâu, đợi khi nào đến sinh nhật cháu thì hai người sẽ biết thôi, khi đấy cháu sẽ tỏ tình với người đó.” Diệp Chi Lan cười cười lắc đầu đáp lại, nói ra bây giờ thì quá bình thường rồi. Nhớ lại những hành động, cử chỉ mà anh đã dành cho cô thì cô rất tự tin mình sẽ tỏ tình thành công.
Trác Hiểu Phong mong chờ sinh nhật của Diệp Chi Lan đến thật mau để biết người bạn thân của mình thích là ai, cậu tò mò chết đi được.
Trác Dương Kỳ cũng tò mò muốn biết chàng trai mà cô thích là ai, nhưng trái ngược với tâm trạng của Trác Hiểu Phong anh có chút khó chịu, bực bội thậm chí là sinh ra ác cảm với người Diệp Chi Lan thích.
Chú út đã đến tận sân bay rồi thì Trác Hiểu Phong không còn lý do gì để có thể đi chung với Diệp Chi Lan, cậu lại bắt đầu diễn tiểu phẩm vẫy tay chia xa cô nhưng hai người yêu nhau bị gia đình ngăn cấm vậy, vừa vẫy tay cậu vừa giả vờ sụt sùi quyến luyến.
Diệp Chi Lan ôm mặt bất lực với Trác Hiểu Phong, giả vờ không quen biết với đứa bạn thích diễn sâu này, ở cạnh có ngày cô phải sắm thêm quần, chứ một cái thì đội không đủ.
Trên đường quay trở về nhà, có một chiếc xe vô tình tông trúng xe của Diệp Chi Lan khiến cho đầu của cô đập vào vô lăng, cô ôm cái trán bị chảy máu định rời khỏi xe nhưng lại choáng váng rồi ngất đi.
Chủ nhân của chiếc xe kia vội chạy đến mở cửa xe lay nhẹ người của Diệp Chi Lan: “Cô gì ơi, cô không sao chứ?” Thấy cô không có chút phản ứng nào anh ta hốt hoảng vội bế cô ra khỏi xe rồi bắt xe đến bệnh viện. Trên đường đi, anh ta gọi cho trợ lý xử lý giúp mình vụ tai nạn này.
Khi Diệp Chi Lan tỉnh lại đã là buổi chiều, nhìn lên trần nhà cô ôm cái trán đã được băng bó ngồi dậy, đây không phải là phòng của mình sao? Cô nhớ hình như bản thân bị tai nạn sau đó ngất đi mà, sao bây giờ lại ở nhà rồi?
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái bước vào với nét mặt giận dữ, bà tiến thẳng đến chỗ của Diệp Chi Lan giáng xuống mặt của cô một cái tát thật mạnh khiến cho mặt của cô lệch hẳn sang một bên. Diệp tiểu thư biết mình đã làm sai điều gì nên vội xuống giường quỳ xuống trước mặt của bà: “Con xin lỗi, là con bất cẩn, con không nên để mình xảy ra tai nạn.”
Hà Mộng Đình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn không đổi: “Sau này đi ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ, con mà có chuyện gì thì anh trai và chị gái của con phải làm sao đây?”
“Con biết rồi ạ, sau này con sẽ không ra ngoài một mình nữa.” Diệp Chi Lan cúi đầu ngoan ngoãn đáp lại, đợi sau khi Hà Mộng Đình hoàn toàn rời khỏi phòng cô mới dám đứng dậy.
Mở điện thoại lên, Diệp tiểu thư nhìn thấy tin nhắn nhỏ bạn thân gửi đến muốn hẹn cô đến quán bar Diamond uống rượu, cô nằm trên giường lười biếng nhắn lại một chữ ừ rồi tắt máy. Diệp Chi Lan ngước mặt lên trần nhà, đôi mắt cứ ngỡ nhìn lên trần nhưng sâu trong ánh mắt lại xa xăm vô tận: “Biết khi nào mình mới thoát khỏi những chuyện như thế này đây, có phải chỉ có cái chết mới có thể giải thoát không?”
Diệp Chi Lan nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này, cô không được chết được, cô còn chưa tỏ tình, chưa được hẹn hò với chú Dương Kỳ của cô nữa cơ mà.
…………………………………………………
Quán bar Diamond
Diệp tiểu thư đến nơi đã là tám giờ rưỡi, Đường Diễm Tinh ngồi bên cạnh Trác Hiểu Phong thấy cô đến thì bĩu môi, chậc chậc vài tiếng: “Hay nhỉ, hẹn tám giờ mà tận tám giờ ba mươi cậu mới đến.”
“Cậu nên cảm thấy vinh hạnh khi tớ đồng ý đến đi.” Diệp Chi Lan hất mặt cười cười đáp lại sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Diễm Tinh.
Đến lúc này, cả Đường Diễm Tinh lẫn Trác Hiểu Phong mới để ý thấy trên trán của Diệp Chi Lan đang bị thương, cậu nhíu mày lên tiếng hỏi: “Trán của cậu bị làm sao vậy? Mới hồi trưa vẫn còn ổn cơ mà, sao bây giờ lại bị thương rồi?”
Diệp Chi Lan tựa lưng vào ghế, dáng vẻ có chút lười biếng kể lại chuyện lúc trưa, sắc mặt của Đường Diễm Tinh ngay tức khắc thay đổi: “Nói như vậy thì mặt cậu bị sưng là do mụ phù thủy đó đánh đúng không?”
Diệp tiểu thư nhướng mày thay cho câu trả lời, cái tát đó đối với người khác thì có thể là rất đau nhưng đối với cô thì chả có hề hấn gì, cô đã quá quen với chuyện này rồi, một cái tát có lẽ còn quá nhẹ đối với họ.
“Đây không phải là bé Hoa Lan của chúng ta hay sao? Sao em lại ở đây?” Tô Như Ý bà chủ quán bar Diamond vừa đi vào cùng Trác Dương Kỳ thì đã nhìn thấy Diệp Chi Lan, khóe môi của cô liền cong lên cất giọng nói.
Đôi mắt của Diệp Chi Lan sáng lên khi thấy Tô Như Ý, hôm nay nữ thần của cô mặc áo croptop màu trắng cùng chiếc quần bó đen, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác ngắn trông ngầu quá đi mất.
Mắt của Diệp tiểu thư còn sáng hơn khi thấy Trác Dương Kỳ, cô cười tươi híp cả hai mắt, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn không còn bộ dạng bất cần đời nữa: “Chú Dương Kỳ!”
Trác Dương Kỳ mỉm cười dịu dàng xoa nhẹ đầu của Diệp Chi Lan: “Đừng có uống nhiều rượu đấy, không tốt đâu.”
Trác Hiểu Phong bĩu môi, khuyên người ta đừng uống nhiều rượu thế mà chú cứ cách vài ngày lại say bí tỉ, cậu muốn phản bác lại lời của Trác Dương Kỳ nhưng không dám, cậu mà dám nói ra mấy lời như thế có khi chú của cậu cạo trọc đầu cậu luôn.
Tô Như Ý đứng bên cạnh thấy hành động xoa đầu của Trác Dương Kỳ thì nhíu mày, lườm lườm anh, lại nữa rồi, không biết đến khi nào mới dừng lại mấy cái hành động này đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]