Hai người đứng lại trong ngõ cụt một lúc, lại cảm thấy đó chẳng phải là ý hay. Nhìn đoàn người kéo đến xem náo nhiệt ngày càng lan rộng, Phong lấy áo khoác choàng lên người cô gái, sau đó kéo theo cô cùng chiếc xe đạp hòa lẫn vào dòng người. Mãi đến lúc ra đến đường vắng hắn mới buông tay cô ra, thở phì phò nói:
“Xong rồi nhé. Giờ tôi có việc phải về. Cô cũng nên về nhà đi. Chẳng biết ba mẹ cô nghĩ gì, sao để một cô bé ngơ ngơ thế này ra ngoài một mình.”
Mắt cô mở to, môi mím lại vẻ kháng nghị. Phong nhảy lên xe, vừa định chạy đi thì lại thấy cô cứ đứng mãi bên đường, cả chân cũng chẳng buồn nhúc nhích. Hắn thầm trách mình lo chuyện bao đồng, nhưng cũng quay sang hỏi cô: “Sao còn chưa đi?”
Cô gái nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ nhẹ đáp: “Tôi không có nhà.”
Phong quan sát cô gái một cách cẩn thận. Dựa vào vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn không chút son phấn này khiến hắn thật sự có cảm giác như cô chỉ mới là nữ sinh trung học. Song ánh mắt cô lại cho người ta một cảm giác uy quyền khó diễn đạt thành lời. Chẳng biết sao càng nhìn hắn càng cảm thấy cô thú vị. Ánh mắt bức người, giọng nói lại nhỏ nhẹ như chim hoàng yến, chỉ vừa thỏ thẻ thôi đã khiến lòng hắn mềm nhũn rồi.
Trong phút đó đột nhiên hắn có một suy nghĩ. Khỉ thật, sao lại để hắn gặp được một cô gái thế này? Nếu có cơ hội, hắn thật sự muốn theo đuổi cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/173683/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.