Không mong có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp, cũng chẳng dám ảo tưởng sẽ cùng nhau đến sông cạn đá mòn. Trong kiếp sau đó, nếu cô có thể vì hắn mà nở một nụ cười, hắn đã cảm thấy mãn nguyện. Ai bảo kiếp này hắn lại nợ cô nhiều đến thế? Dường như đã lâu lắm rồi, kể từ khi gặp được Eden, Kỳ Phong không còn nhìn thấy cô gái mặc áo trắng trong giấc mơ kia nữa. Thực tế, hơn nửa năm trời, hắn cũng không mơ thấy thứ gì khác đặc biệt. Ấy vậy mà, đêm hôm ấy, hắn lại lần nữa nằm mộng. Tuy nói mơ nhưng lại không giống là mơ. Cảnh vật quanh hắn chân thật đến mức hoang đường. Hắn thấy bản thân mình là một tướng quân uy dũng, vai mang khiên sắt, tay cầm kiếm gắng gượng chống lại vết thương vẫn còn đang rỉ máu, cứ thế mà quỳ trước một tòa lâu đài khảm hồng ngọc. Mà bầu trời phía trên vẫn giam mình trong mưa bão. Chỉ là một giấc mơ, nhưng chẳng hiểu sao nỗi đau lại chân thật đến thế. Cổng lâu đài nhẹ mở, bước ra là một thanh niên trẻ tay cầm ô, đây là một trong những binh sỹ từ thế giới hiện đại lạc đến đây cùng hắn. Từng cùng nhau vào sinh ra tử, thế nhưng ít ngày trước, cũng chính người này đã tự tiện đào ngũ, rời khỏi liên minh tiên-người để trở lại đảo Rùa. Đầu gối hắn mệt mỏi đến mức không lê bước được nữa, chỉ có thể giữ tư thế quỳ như thế, khẩn thiết van nài nguời kia: “Ken, coi như tôi xin cậu. Hãy để tôi gặp lại cô ấy một lần đi.” Người tên Ken chỉ chậm rãi lắc đầu: “Cậu về đi, đừng khiến Tần pháp sư nổi giận nữa. A Kiều sẽ không gặp cậu đâu.” “Một lần thôi được không? Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy bình an thôi. Không thì cậu nói tôi biết cũng được, tình hình cô ấy thế nào rồi? Lần đầu tiên Ken mới lộ vẻ khó xử, cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn cứng rắn đáp: “Cậu về đi, ở lại cũng không ích gì đâu.” “Cậu nói thế tức là có ý gì?” “A Kiều chết rồi. Lúc còn ở doanh trại cô ấy đã hấp hối. Trên đường tôi đưa cô ấy về đây, cô ấy đã không còn thở nữa rồi. Cũng may mà lúc về đến thân xác cô ấy chưa tan biến, nếu không cả Tần pháp sư cũng không gặp được cô ấy lần cuối. Ông ấy đang rất đau khổ. Để cậu quỳ ngoài này mấy ngày nay đã là vượt giới hạn của ông ấy rồi. Nếu cậu còn không về, tôi e rằng ông ấy…” Mấy tiếng cuối hắn không nghe rõ nữa, bởi cả thân mình đã gục xuống mặt đất. Nước rơi âm ỹ, chảy qua kẽ tay, luồn sâu vào tận mái tóc sũng nước. Trong đôi mắt vẫn đang mở to kia, mơ hồ chỉ còn lại một mảnh trơ trọi. Mấy ngày sau đó, những biến động lớn liên tiếp xảy ra. Nhân quốc yêu cầu Tiên quốc giao ra công chúa, hai bên vì việc này mà trở mặt thành thù. Nội bộ Tiên quốc tan rã, quỷ tộc ở phía nam nhân dịp này lại vùng lên. Lại là chiến tranh, các chủng loài liên tục hơn thua tranh đấu không ngừng, loài người hiển nhiên không đứng ngoài trận chiến ấy. Thế nhưng, trong lòng vị tướng tối cao của loài người kia thì mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa. Hắn mắc bệnh, còn là bệnh đến mức không thể rời giường nổi. Nửa đêm mơ hồ tỉnh giấc, lại nghe có tiếng trẻ con cười nói, bóng người bé nhỏ ngồi trước mặt, lẳng lặng nghe hắn nói, hứng thú dạt dào mỗi khi nhìn hắn thêu dệt giấc mộng hùng bá của mình. Hắn chỉ là một quân sỹ người châu Á hiếm hoi trong quân đội Anh, vì gia đình có thể được ở lại Châu Âu mà tham gia Thế Chiến. Thế giới phương Tây hiện đại không chứa chấp nổi hắn. Ở vùng đất này, hắn tựa như cá gặp nước, tự do vùng vẫy. Hắn muốn dựng nên sự nghiệp mà sau này mọi người đều phải nhắc đến, nhưng muốn trèo cao thì phải có quan hệ. Cuộc hôn nhân với công chúa tiên tộc cũng chỉ là một nước cờ nho nhỏ của hắn. Hắn không yêu cô ta, nhưng nếu lấy cô ta để có được sự trường thọ, để nhận được sự hậu thuẫn lớn từ tiên tộc, vậy thì tình yêu có là gì? Mà nói đến cùng thì, hắn cũng chưa từng yêu ai. Bên cạnh hắn có một cô gái tên A Kiều. Cô hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt hắn, mong hắn chú ý đến. Hắn đối xử tốt với cô, song cũng chỉ vì cô là con gái của ân nhân. Hắn là người ân đền oán trả, vì Tần pháp sư, hắn cũng chẳng dám làm tổn thương cô chút nào. Ấy vậy mà, cô lại nói yêu hắn. Lúc nghe những lời đó hắn thật sự rất buồn cười. Một đứa trẻ mười tuổi lại nói yêu mình, cho dù hắn có tệ thế nào cũng không đến nỗi mắc bệnh yêu trẻ con chứ? Vì không thể đối mặt với sự đeo bám của cô, hắn đành vờ như không để ý. Hắn để mặc cô và công chúa tiên tộc thân thiết với nhau, dù biết cô gái tiên tộc kia thực ra lại không phải người tốt, dù biết cô ta có thể tổn hại đến A Kiều, chỉ cần không dính đến hắn, hắn dây vào làm gì? Giữa chiến trường hôm ấy, hắn đột nhiên nghe tin A Kiều bị quân quỷ tộc bắt. Cho dù biết bản thân cô cũng là một Kẻ biến thể, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại vô cùng lo lắng. Đến khi cảm thấy không thể đứng ngoài được nữa, hắn trực tiếp cầm quân lao vào trận địa của địch, bị giam trong núi mấy ngày trời, rốt cuộc cũng không gặp được cô. Mấy ngày nằm nghỉ trong doanh trại liên quân, hắn lại đột nhiên nghe loáng thoáng được, cô bị tiên tộc hãm hại, đã cùng Ken quay trở về đảo Rùa rồi. Lẽ ra hắn nên vui mừng mới đúng, cuối cùng cũng thoát khỏi sự đeo bám của cô rồi. Thế nhưng càng ngẫm nghĩ, hắn lại càng không an tâm. Nếu như cô cũng không có ở đảo Rùa thì phải làm thế nào? Chẳng biết từ lúc nào, trách nhiệm hắn đối với A Kiều không chỉ là để giao phó cho Tần pháp sư. Hắn ghét sự đeo bám của cô đối với mình, nhưng mặt khác, cũng không thể không để tâm đến cô được. Thế nên hắn quỳ ba ngày trước cổng lâu đài, chỉ mong muốn nhìn thấy A Kiều một lần. Vậy mà lần này Tần pháp sư tuy hòa nhã bác ái là thế, song lại cứng rắn không mở cửa cho hắn. Cho đến khi hắn gặp được Ken. Chẳng rõ tại sao, dường như trái tim đã mất đi một sinh mạng, giống như cả thế giới này, không còn gì quan trọng đối với hắn nữa. Tần pháp sư phong tỏa đảo Rùa, bất cứ ai cũng không thể lên đảo được. Thế là hắn cũng không thể gặp lại A Kiều. Những ngày biến động sau đó, thế gian chiến trận liên miên. Hắn đứng trên chiến trường, thế nhưng lòng người đã đổi khác. Trường thành cao phất phới, ấy thế mà cũng không níu kéo được sĩ khí trong lòng hắn. Có thể từ khi đứa trẻ kia chết đi, tất cả của hắn cũng đã đi cùng cô. Thế nên, chẳng mấy ngạc nhiên khi đột nhiên hắn nhìn thấy cô giữa lưng chừng trời, nở một nụ cười đau tận tâm can. Hắn vươn tay, mãi mà không chạm đến cô được, thế là cứ thế đặt một chân lên trường thành. Sau lưng có tiếng binh sỹ gọi, nhưng hắn không nghe thấy. Tay hắn cứ vươn ra mãi, rồi thì cả người cứ thế rơi khỏi trường thành. Cánh tay hắn chếnh vếnh trên không trung, rốt cuộc lại không thể chạm vào tay cô. Ảo ảnh kia cũng đột nhiên tan biến. Trong khoảnh khắc giữa không trung ấy, đột nhiên hắn lại nghĩ, thế này cũng tốt, nếu như có kiếp sau, hắn sẽ không bận tâm bất cứ thứ gì nữa, chỉ cần có cô ở bên cạnh là tốt rồi. Nghĩ thế, hắn lại nở một nụ cười thỏa mãn. Kiếp này cô đuổi theo hắn, đuổi theo cả một đời. Kiếp sau, kiếp sau nữa, hãy để hắn theo đuổi cô. Không mong có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp, cũng chẳng dám ảo tưởng sẽ cùng nhau đến sông cạn đá mòn. Trong kiếp sau đó, nếu cô có thể vì hắn mà nở một nụ cười, hắn đã cảm thấy mãn nguyện. Ai bảo kiếp này hắn lại nợ cô nhiều đến thế? … Lúc Kỳ Phong tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, Tâm Du đang đứng trước mặt hắn, đưa một bàn tay lên xoa xoa trán, thấy hắn tỉnh lại mở mở miệng hờn dỗi: “Thì ra là không sao thật. Còn tưởng em bị trúng gió chứ?” Kỳ Phong vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh trong mơ, cả người ngơ ngẩn. Tâm Du thấy thế lại thở dài, với tay lên giá gần đó quẳng cho hắn vài mảnh vải: “Thầy Tần bảo người mang đến cho em mấy bộ đồ này. Đi tắm rồi ra ngoài dùng cơm đi.” Hắn nhận lấy mảnh vải từ tay Tâm Du, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại giấc mơ ấy, đột nhiên hiểu ra gì đó. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, hắn xộc ra khỏi phòng, đuổi theo Tâm Du. “Chị, chị có gặp Hân Vũ không?” Trước vẻ vội vã của hắn, đến lượt Tâm Du cũng ngơ ngẩn lắc đầu. Hắn chạy khắp lâu đài, gặp bất kỳ ai cũng dừng lại hỏi có gặp Hân Vũ không. Đến khi chạy ra đến đại sảnh mới nhìn thấy cô đang ngồi ôm gối, nghiêng đầu nhìn con thố điểu đang làm trò trước mặt, khóe môi nở ra một nụ cười mơ hồ. Lúc này bên ngoài sân, ánh nắng cực kỳ gay gắt. Hân Vũ không tiếp xúc nhiều với ánh sáng mặt trời được, chỉ có thể vùi mặt sâu trong đại điện chơi với thố điểu. Trong điện yên ắng, khung cảnh thanh bình tĩnh lặng, một nụ cười của cô thôi, cũng khiến lòng hắn an tĩnh. Hắn cứ thế bước đến trước mặt cô. “Anh tìm tôi à?” Hân Vũ rốt cuộc cũng nhận ra hắn đến gần, cô vừa ngồi thẳng dậy, chưa kịp phản ứng đã thấy gã con trai trước mặt cúi người xuống, cứ thế mà ôm chặt lấy cô. Khóe môi Kỳ Phong khẽ run rẩy. Sao lại có thể không xúc động cho được, khi mà giấc mơ kia đã kéo hắn lại một mảnh ký ức khác, một cuộc đời khác? Lúc nghe câu chuyện từ Tần pháp sư, bản thân hắn đã nhận ra những cảm xúc mãnh liệt đang tuôn chảy trong lòng. Hắn cứ nghĩ đó là vì mình đồng cảm với vị tướng đó mà thôi, ai mà ngờ được, thì ra người kia lại là hắn, thật sự là hắn chứ chẳng phải ai khác. Là hắn đã phụ lòng A Kiều, là hắn vô tình, khi quay đầu hối hận thì đã quá muộn. Ôm lấy cô gái trong lòng, giờ phút này cả người theo chủ nghĩa vô thần như hắn cũng muốn cám ơn trời cao đã để hắn gặp lại cô. Hắn nghĩ trong kiếp này, cho dù cô có đối xử với hắn thế nào hắn cũng cam tâm tình nguyện. Hắn sẽ dùng đôi tay của mình để trao tặng cô hạnh phúc. Bởi cũng chỉ có hạnh phúc mới xứng đáng với một người con gái như cô mà thôi. Cánh tay hắn xiết rất chặt, cả người run rẩy khiến cô còn tưởng hắn có chuyện. Nhưng hắn làm thế lại khiến cô hơi đau, không nén được đành mím môi hỏi: “Sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì không?” “Không có gì, chỉ là nằm mộng thôi.” –Hắn lắc đầu nguầy nguậy. Ra là nằm mộng, nhưng sao lại phản ứng như vậy chứ? Cô cũng có phải mẹ hắn đâu? Nghĩ thế, nhưng Hân Vũ cũng buông lỏng hẳn. Chẳng biết sao lại lấy tay xoa xoa lên tấm lưng hắn. “Bây giờ đã không sao rồi?” Hành động của cô nhẹ nhàng đến mức khiến hắn cảm thấy buồn cười, song những hình ảnh trong mơ kia lại cứ vây lấy, khiến hắn không đủ can đảm buông cô ra, cứ như thế càng ôm cô vào lồng ngực mình, tựa hồ như muốn hòa cô và mình làm một thể. Mãi một lúc, hắn mới cất giọng run run nói: “Em biết anh mơ thấy gì không?” Đầu Hân Vũ chẳng mấy chốc lượn lờ mấy dấu hỏi to đùng, chỉ có thể trơ người ra, cả đầu ngón tay đang vuốt lưng hắn cũng cứng ngắc giữa không khí. Kỳ Phong cảm nhận được cử động của cô, tiềm thức bất giác lại xiết cô chặt hơn: “Anh nhìn thấy em không còn nữa. Hân Vũ, đời này anh chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy. Em phải hứa với anh đừng bao giờ rời khỏi anh được không?” Hân Vũ không ngờ giấc mơ khiến hắn xúc động đến thế lại có liên quan đến mình, nhất thời ân oán gì mấy ngày qua cũng quẳng ra sau đầu. Không thể không nói, dường như bản thân cô cũng có hơi… cảm động. Con người cô không thể gọi là đơn giản, đa phần tâm sự đều để trong lòng. Cô cũng rất hiếm khi nằm mộng. Bởi thường chỉ ngủ khi cơ thể đã mệt lả. Những giấc mơ gần nhất cũng chỉ diễn ra vào năm năm trước, đa phần là tái hiện lại cảnh tượng đáng quên kia, thế nên khi nghe Kỳ Phong nói, hắn vì trong mơ nhìn thấy cô mà lo lắng đến thế thì hỏi sao cô không cảm động cho được. Nhưng cảm động thì cảm động, tình cảnh mấy ngày trước cô cũng không quên. Không muốn mọi thứ tái diễn lần nữa, cô vừa định đẩy hắn ra, nào ngờ Kỳ Phong đã buông cô ra trước, dùng giọng hết sức kích động níu tay cô nói: “Hân Vũ, anh suy nghĩ thông rồi. Anh thừa nhận mình là người đàn ông không tốt. Anh một chân đứng hai thuyền, đứng núi này trông núi nọ, thấy trăng quên đèn. Em muốn nghĩ anh thế nào cũng được, nhưng cứ thế này mãi anh không chịu nổi nữa.” Hân Vũ bị hắn nói một mạch như vậy làm sững cả người. Cô im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới rút tay đang bị níu lại, nhăn mặt hỏi: “Anh đang nói gì vậy?” Vẻ mặt Kỳ Phong nửa tự trách, nửa lại không giấu được vui sướng, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ ràng từng chữ một: “Hân Vũ, anh không phải người đàn ông tốt. Anh thay lòng đổi dạ rồi.” “Việc đó thì có liên quan gì đến tôi?” “Sao lại không liên quan? Lúc đầu là anh sai, anh tưởng em là Eden nên cứ lẽo đẽo đi theo em. Nhưng bây giờ ngẫm lại mới phát hiện ra, vị trí của em trong lòng anh đã vượt qua Eden rất nhiều. Không biết từ lúc nào, trong lòng anh chỉ nghĩ đến em, chỉ lo cho em. Em khiến anh thay lòng đổi dạ, biến anh trở thành người xấu. Thế nên từ bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh thôi.” Khóe miệng Hân Vũ lúc này đã há hốc cả ra. Rốt cuộc thế này là thế nào? Lần đầu tiên cô mới phát hiện, thì ra trên đời lại có một gã đàn ông ngang ngược đến thế. Cho dù lời hắn nói, e hèm, cũng khiến cô dao động đôi chút. Hắn thật sự không xem cô là Eden nữa? Thậm chí còn thích cô hơn cả thích Eden? Hình như suy đi tính lại, câu nói này rốt cuộc cũng khiến cô phân vân ít nhiều. Kỳ Phong thấy Hân Vũ không phản ứng, nhất thời càng siết chặt lấy cô hơn. Bấy giờ tĩnh tâm lại, hắn mới hiểu được những gì Tần pháp sư muốn truyền tải lại cho mình. Ông yêu thương Hân Vũ, nhưng lại chưa bao giờ muốn nói cho cô biết chuyện của A Kiều, chẳng qua vì một kiếp đau thương kia thật sự không đáng để nhắc lại. Ông muốn kiếp này của Hân Vũ phải thật vui vẻ, có thế mới xua tan được nỗi ân hận trong lòng ông. Nếu Hân Vũ biết cô chính là A Kiều, nhưng bản thân cô lại chẳng có chút ký ức nào của trước kia cả. Khi nghe kể câu chuyện A Kiều, cô sẽ buồn một chút, song thực ra cũng chỉ là câu chuyện cổ trong lời kể người nào khác mà thôi. A Kiều là kiếp trước của cô, nhưng lại không phải là cô, cô không thể vì nỗi đau của A Kiều mà đau thương, cũng như không thể vì tình yêu của A Kiều mà day dứt trong lòng. Hân Vũ chỉ muốn là Hân Vũ, cô không muốn trở thành người thay thế của bất cứ ai khác. Thế nên Tần pháp sư mới giấu cô một thời gian dài, mãi cho đến khi vì kích thích ý chí sinh tồn của cô, ông mới để cô nhìn thấy A Kiều, nhưng đó cũng chỉ là bất khả kháng mà thôi. Với chuyện của Eden cũng thế. Cho dù sự thật Eden và Hân Vũ có phải là một người hay không, nhưng một người tự tôn như Hân Vũ càng không thể chấp nhận điều ấy. Huống chi sự việc xảy đến với cô quá khó tin, khi cô không hề có ký ức về những gì đã xảy ra mà Kỳ Phong cũng không thể có minh chứng cụ thể nào. Vì vậy, tất cả những gì Tần pháp sư muốn lúc này, chính là để Kỳ Phong thuyết phục Hân Vũ rằng người hắn yêu là cô chứ không phải Eden. Việc này nghe ra có vẻ khó khăn, song vẫn dễ chấp nhận hơn việc chứng minh Hân Vũ là Eden gấp nhiều lần. Nghĩ đến đây, Kỳ Phong không khỏi thầm biết ơn Tần pháp sư. Hắn biết ông làm nhiều việc như vậy, đưa đường dẫn lối cho mình cũng chỉ vì muốn bảo vệ Hân Vũ mà thôi. Trong lòng Kỳ Phong, Hân Vũ rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng. Cô khẽ cựa quậy, thế nào lại bị hắn siết chặt hơn: “Đừng động. Để anh ôm thêm một lát nữa thôi.” Khóe miệng Hân Vũ thoáng chốc mím lại. Đã ôm nãy giờ rồi, ôm thêm một lát là biết đến bao giờ? Mà lúc này, trong thư phòng của Tần pháp sư, cảnh tượng Kỳ Phong và Hân Vũ ôm nhau đều hiện rõ nét qua một quả cầu thủy tinh đặt giữa phòng. Tần pháp sư nhìn thấy thế cũng chỉ vuốt đầu cây trượng khẽ cười, trong khi người đứng bên cạnh đã giận đến mức đỏ cả mặt. “Lão Tần, được lắm, quen biết bao nhiêu năm, ông lại ủng hộ thằng nhóc này mà không ủng hộ tôi.” Tần pháp sư vươn tay, chẳng mấy chốc cảnh tượng trong quả cầu đã tắt ngóm. Khóe mắt ông vẫn chưa hết ý cười, liếc nhìn Hải Kỳ đầy giễu cợt: “Không ủng hộ cậu? Ba năm trước tôi bảo cậu đến Hoàng cung cầu hôn, không phải là đã ủng hộ cậu đó sao? Ai bảo cậu làm Hân Vũ chướng mắt, bây giờ còn đổ lỗi cho tôi?” Hải Kỳ nhảy khỏi cái bàn mình đang tựa lưng, vẻ ấm ức càng hiện rõ trên mặt. Không nhắc đến thì thôi, càng nhắc y lại càng cảm thấy giận dỗi: “Ủng hộ kiểu gì cơ chứ? Lúc đó rõ ràng ông bảo Hân Vũ không thích về hoàng cung, cứ trực tiếp đến Lam Thành cầu hôn đi, kiểu gì con bé cũng đồng ý? Kết quả thì thế nào? Mấy năm nay tôi mất mặt đến mức không dám đến gần nó, bảo tôi làm sao tin ông không có ý đồ khác đây chứ.” “Ai bảo cậu lúc nào cũng gọi nó là bé con xấu xí? Nó thích cậu mới lạ đấy?” –Tần pháp sư nheo mắt, cười thản nhiên. “Đó là… thôi không nói đến vấn đề này. Cho dù thế nào thì ông cũng không đúng. Không được, cứ thể con bé lại đây thật không ổn. Tôi phải bắt cóc nó mang về nhà mới được.” Mắt thấy Hải Kỳ đã lao ra đến cửa, Tần pháp sư vẫn không động đậy, ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn vào chiếc lò sưởi cuối phòng. Ánh sáng trong chiếc lò cũng bất chợt tắt ngóm. Hải Kỳ thấy thái độ bình thản đấy thì không chịu nổi nữa, quay lại khó hiểu nhìn ông: “Này, tôi sắp bắt Hân Vũ đi thật đấy, ông không quan tâm à?” “Cậu nghĩ mang được con bé ra khỏi đây thì cứ việc.” –Khóe miệng Tần pháp sư khẽ cười –“Cứ tiếp xúc nhiều với con bé đi, để tôi xem nếu nó biết cậu làm mất Sách Khải Huyền rồi thì cậu ăn nói ra sao.” Vừa nhắc đến vấn đề này, vẻ hùng hổ vừa rồi của Hải Kỳ dịu hẳn xuống. Không nói cũng biết, mấy ngày nay y vì vấn đề này mà mất ăn mất ngủ thế nào. Ai mà ngờ được, trên đời này lại có kẻ to gan trộm đồ trong tay một tiên nhân như y cơ chứ? Lúc y phát hiện thì sách Khải Huyền đã mất rồi. Vì không muốn Hân Vũ biết, y bí mật truy tìm tung tích kẻ trộm ngay trong đêm. Khi vừa tìm đến trận đồ ánh sáng thì mất hẳn tung tích. Hải Kỳ biết người có thể dùng trận đồ này để mở Sách Khải Huyền chỉ có thể là một tiên nhân, thế nên đành quay lại đảo Rùa trộm bản đồ Tiên tộc, hy vọng có thể dò la được kẻ đứng đằng sau là ai. “Mất cũng đã mất rồi, cậu nhăn nhó thế cho ai xem?” –Tần pháp sư nhìn ra được vẻ đắn đo của Hải Kỳ, nhẹ giọng nói –“Điều quan trọng bây giờ là tìm ra được âm mưu của kẻ đứng phía sau kìa.” “Để một bảo vật như vậy bên ngoài mà ông vẫn an tâm vậy sao?” –Hải Kỳ kinh ngạc hỏi. “Cậu là tiên nhân, nguyên tắc hoạt động của sách Khải Huyền cậu càng biết hơn tôi. Nó vốn chỉ bày ra những viễn cảnh khiến tương lai đi theo điều nó muốn mà thôi. Huống chi Quân Tuyết không phải là kẻ ngốc. Nếu cô ta đã xem được bên trong rồi thì sẽ cất giấu chứ trưng ra trước mắt như cậu à?” “Ừ nhỉ.” –Hải Kỳ hất tay lên một tấm gương ánh sáng trên tường, y đắn đo một lúc, cuối cùng mới cất tiếng –“Tiếc là cuối cùng vẫn chậm một bước, vẫn không tóm được cô ta.” “Cậu đã mấy ngàn tuổi rồi, để một cô oắt con dắt mũi đã mất mặt lắm rồi, đừng cố tỏ vẻ anh hùng nữa được không?” –Tần pháp sư bình thản nói tiếp –“Điều tôi lo lắng là mục đích đằng sau cô ta. Trộm sách Khải Huyền, giả làm Đình Nguyên, lại tiếp cận công chúa loài người, chưa kể việc ếm bùa Hân Vũ nữa. Tôi cảm thấy lần này cô ta muốn nhắm vào Hân Vũ.” “Người kia đã chết mấy trăm năm rồi, cho dù bây giờ cô ta biết Hân Vũ chính là A Kiều chuyển kiếp thì đã sao chứ? Còn gì để họ tranh giành đâu?” “Thế cậu nghĩ thằng nhóc Kỳ Phong đó để làm gì?” –Tần pháp sư nhướng mày. “Thì là…” – Hải Kỳ đang nói, bỗng nhiên im bặt –“Ông đừng bảo với tôi thằng nhóc đó thật sự là chuyển kiếp của tên tướng quân kia đấy nhé.” “Trước giờ tôi có nói đùa bao giờ sao?” “Tôi còn tưởng rằng ông cố tình chuyển ký ức của tên kia vào giấc mộng cho cậu ta.” –Hải Kỳ ngơ ngác một lúc, sau cùng đập đập tay xuống bàn –“Không phải trùng hợp vậy chứ? Sao lại có chuyện chuyển kiếp cùng một thời điểm, lại còn gặp lại nhau nữa? Vốn chỉ xem thằng nhóc đó là kẻ địch tầm thường, nếu thật sự là vậy thì phải đánh nhanh rút gọn mới được.” Tần pháp sư nghe thế, chỉ lơ đãng nhìn cái chậu chất lỏng trước mặt, không thèm lên tiếng. Hải Kỳ biến ra một cái ghế, kì kèo ngồi ngay trước mặt ông: “Thôi nào, giao tình bao nhiêu năm, ông gả Hân Vũ cho tôi đi. Dù sao ông cũng là thầy con bé, nó nghe lời ông nhất mà.” Tần pháp sư bị y quấy đến nhức cả đầu, ông gõ gõ cây pháp trượng trong tay, rầu rĩ lên tiếng: “Hải Kỳ này, cậu biết tại sao Hân Vũ không thích cậu không?” “Tại sao?” “Cậu thông minh như vậy, tự mà suy nghĩ đi.” Hải Kỳ nhướng mày, chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy người trước mặt biến thành một làn khói, thoắt cái bốc hơi. Ngón tay y đang giơ ra cũng rụt lại giữa không khí, vò đầu khổ não. Không uổng là cha con, hành động cũng tuyệt tình giống hệt nhau. … Thoáng cái mà bọn Kỳ Phong, Hân Vũ ở lại đảo Rùa đã hơn một tuần. Trừ một hai ngày đầu tiên Hải Kỳ thường bén mảng đến gần bọn họ ra, mấy ngày sau đó y hoàn toàn trốn mất biệt. Khải Kiệt và Ngôn Chi dựa theo những tài liệu cổ của Tần pháp sư, làm thế nào đó mà lại tạo ra được nguồn điện từ sấm sét, chỉ mất mấy ngày sau đó là hai cô cậu này đã nạp được năng lượng cho chiếc điện thoại vốn đã ướt sũng vì ngâm nước biển của mình. Tuy vậy, đúng như lời Khải Kiệt suy đoán, thế giới này hoàn toàn không bắt được sóng tín hiệu với thế giới của họ, thế nên chiếc điện thoại đời cũ của cậu ta xem như vô dụng. Thua keo này bày keo khác, thế là hai nhà phát minh đại tài này lại bắt đầu cắm trại trong phòng sách của Tần pháp sư, vùi đầu nghiên cứu đạn dược cho mấy khẩu súng. Tâm Du những ngày này hoàn toàn biến đổi khác lạ, không còn quấn lấy cậu em mình như trước nữa mà bắt đầu đi theo Tần pháp sư học hỏi mọi điều. Thái độ này đến cả Kỳ Phong cũng cảm thấy bà chị này đã uống nhầm thuốc rồi, thế nhưng vì Tâm Du không làm phiền hắn, nên hắn còn cảm ơn không kịp, lấy đâu ra thời gian bận tâm về cô nàng nữa. Thời gian rảnh, Tần pháp sư thường gọi Hân Vũ và Kỳ Phong đến dạy một ít pháp thuật. Hân Vũ dường như gặp rắc rối với một số thuật pháp đặc biệt, loại bùa chú này lại không gây ảnh hưởng cho con người, thế nên Tần pháp sư thường bí mật bảo hắn đứng ra làm đối kháng cho Hân Vũ tập bùa Phản chú, cũng qua đó dạy hắn thêm một số loại pháp thuật cơ bản khác. Với căn cơ của Kỳ Phong, Tần pháp sư xem ra rất hài lòng. Ông thường nhân lúc hai người tập luyện đến đổ mồ hôi hột, vừa phẩy phẩy gió vừa khen hắn có ngộ tính khá cao, có thể uốn nắn được. Kỳ Phong vì thế càng hớn hở hơn bao giờ hết. Những ngày này Hân Vũ đối với hắn cũng không có thay đổi gì đặc biệt, nếu có thì cũng là không bài xích hắn như trước nữa. Thỉnh thoảng cô còn có thể vì hắn trêu chọc vài câu mà mỉm cười. Tuy hơi gượng ép, nhưng hắn cũng cảm thấy đây đã là một bước tiến quan trọng rồi, không dám cầu hơn nữa. Cứ thế đến một hôm, Tần pháp sư bỗng gọi Hân Vũ đến, bảo cô đem một thứ vào vườn Mê Trận ở cuối đảo. Kỳ Phong rỗi rãi bèn nhất quyết đòi đi theo. Hân Vũ cản hắn không được, đành dắt hắn theo. Đằng nào thì mấy ngày qua hắn cũng đã quen thói theo cô rồi. Hai người họ đi theo lối mòn ra khỏi lâu đài, sau đó lại xuyên qua một khu rừng nhỏ. Nói đến cũng lạ, vốn lúc đứng trên tàu nhìn xuống Kỳ Phong đều cảm thấy hòn đảo này bé tí, nhìn một cái đã trông thấy toàn bộ đảo rồi. Thế nhưng những ngày vừa qua, thi thoảng hắn có ra khỏi lâu đài, đi dọc bờ biển xem thử, song đi mãi đi mãi mà cũng không trở lại vị trí cũ được. Hân Vũ nghe hắn thắc mắc thì chỉ nhướng mày: “Anh nghĩ đảo Rùa là nơi nào? Muốn đi thì đi được sao? Cả đảo đều được ếm bùa chú, anh không bị lạc hay gặp quái thú đã là rất may mắn rồi.” “Trên đảo này nhỏ như vậy mà cũng có thú dữ sao?” Hàng mày Hân Vũ lại nhướng lên, dáng vẻ hơi suy nghĩ không biết có nên nói thật cho hắn biết hay không, nào ngờ trong lúc cô còn đang đắn đo ấy, phía sau đã vang lên một tiếng gầm lớn. Hân Vũ đứng quay lưng lại nên không kịp thấy, nhưng Kỳ Phong thì nhìn rất rõ, bất giác mồ hôi lạnh ứa đầy lòng bàn tay. Trong đời mình, hắn chưa từng trông thấy một con vật nào kỳ dị đến thế. Con quái vật to gần bằng cả tòa nhà hai tầng, thân mình tựa như con sư tử đang chống đỡ cái đầu gà khổng lồ, hai bên hông nó mọc ra một đôi cánh, cũng chẳng rõ là cánh gà hay cánh chim, riêng chiếc đuôi vung vẫy lại xổ ra cái đầu rắn hổ xanh lè. Thú thật, nếu không phải Hân Vũ đang đứng phía trước, hắn đã lập tức bỏ chạy ngay tức khắc rồi. Thế nhưng sự thật thì Hân Vũ đang đứng chắn giữa hắn và con quái vật kia. Lúc này con quái vật cũng đã nhận ra sự hiện diện của hai người, cứ thế mà nhảy xồm vào con mồi trước mặt, cái mỏ gà của nó cúi xuống, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị cú mổ chính xác vào vị trí đỉnh đầu Hân Vũ. Kỳ Phong tái cả mặt, không nghĩ ngợi gì mà cứ thế đẩy Hân Vũ ra, một tay vội vung lên, giăng bùa Khiên che kín hai người. Con quái vật vừa nhào tới, cái mỏ mổ vào tấm kết giới của bùa Khiên khiến cả tấm bùa run rẩy, còn quái vật thì bật ra một tiếng rên đau đớn. Kỳ Phong thấy thế, tay còn lại đã nhanh chóng rút sợi dây luôn mang theo mình ra, thoắt cái để nó biến thành Hỏa Chi kiếm sáng hừng hực. Một người một thú cứ thế đứng đăm đăm nhìn nhau, chỉ chờ xem kẻ kia ra tay trước là sẽ chớp lấy cơ hội. Hân Vũ vô duyên vô cớ bị Kỳ Phong đẩy xuống đất, lúc này mới ngồi dậy được, sắc mặt cô tối sầm nhìn hai kẻ đang giương dao giương kiếm kia, không khỏi xoa xoa đầu: “Dừng lại, dừng lại. Nhóc Tì, đừng nghịch nữa, anh ấy là bạn chị.” Một tiếng gọi khiến một người một thú đang đứng kia thoáng chốc cứng đờ, nhất thời đều giương mắt nhìn cô gái bé nhỏ ngồi dưới đất. Kỳ Phong thấy ánh mắt Hân Vũ nhẹ nhàng, ngẩn ra đôi chút mới hiểu mình không nghe nhầm, lại xoay sang nhìn con quái vật gà không ra gà, thú không ra thú cao bằng cả tòa nhà kia, nhất thời toát mồ hôi lần nữa. Thế này mà gọi là ‘Nhóc Tì’ sao? Cặp mắt Hân Vũ cũng ít có khác người quá. ‘Nhóc Tì’ dường như cũng hiểu ra tình hình, lại đưa mắt oán giận nhìn Kỳ Phong. Hân Vũ biết ý nó, vội đứng dậy, vùi cả gương mặt vào cái chân trước đầy lông lá kia. “Biết rồi biết rồi, là chị không tốt, để anh ta bắt nạt em. Một lát chị lại xử lý anh ta có được không?” ‘Nhóc Tì’ lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật, chẳng biết có ý gì. Hân Vũ lại như tâm linh tương thông với con vật, mỉm cười đầy thương cảm: “Ừm, chị cũng nhớ bọn em lắm. Còn cả ‘Bảo Bối’, ‘Bé Ngoan’, ‘Đáng Yêu’… nữa. Em gọi bọn nó ra gặp chị đi.” Ít phút sau đó, Kỳ Phong và Hân Vũ đã bị giam lại trong vòng vây của một đám quái thú kỳ dị. Có một con sói ba đầu, một con ngựa trắng toát trên đầu có sừng, một con rùa đầu rắn vô cùng kỳ dị. Lại có một con cáo trắng muốt có đến ba cái đuôi, một con quái vật mình sư tử đầu đại bàng… Cứ thế mỗi lúc chúng kéo đến càng đông, trong khi Phong không tài nào ghi nhớ nổi đặc điểm của chúng nữa, chỉ có thể nghe tiếng Hân Vũ nhỏ nhẹ trò chuyện với từng con một, có lúc lại ôm lấy chúng đầy thân thiết, khóe mắt không khỏi cong cong. Bọn họ nán lại đến tận chiều, lúc bụng Kỳ Phong đã bắt đầu biểu tình ầm ỹ thì Hân Vũ mới cam lòng đi. Đám thú vô cùng luyến tiếc, thậm chí còn kéo ra đến tận đầu vườn để đưa tiễn. Lúc Kỳ Phong quay đầu nhìn lại lần cuối, hóa ra tất cả bọn chúng đều đứng mãi đấy, im lặng dõi theo hình bóng hai người. “Linh thú trên thế giới này không còn nhiều mấy nữa.” –Biết hắn có ý hỏi, Hân Vũ đã nhẹ nhàng lên tiếng trước –“Bọn chúng tuy có vẻ ngoài hung dữ, nhưng bản chất lại rất hiền lành. Cuộc sống nơi hoang dã của chúng không ổn định, đa số chủng loài đều đã bị con người và quỷ tộc giết hết, phần khác lại phải chen chúc trong rừng Địa Đàng để bảo tồn nòi giống. Trước đây thầy Tần thường qua lại với người Tiên tộc, một số Tiên Nhân đã tặng trứng của các loài Linh thú này cho thầy. Vì thế thầy Tần mang chúng về đảo, xây dựng một khu vườn riêng để chúng an toàn phát triển.” Kỳ Phong không ngờ đề tài này lại khiến Hân Vũ chủ động nói nhiều đến thế, vui mừng tiếp lời: “Chúng biết em từ nhỏ sao?” “Ừm, có con lớn hơn tôi vài tuổi, con thì lúc tôi sắp trưởng thành rồi mới được sinh ra. Trên đảo không nhiều người, thầy thường bảo tôi mang đồ ăn đến, thỉnh thoảng thì kiểm tra xem chúng có cắn nhau bị thương không. Thế nên tôi rất thân với chúng.” Khi nhắc đến đám thú này, vẻ mặt Hân Vũ lại mang theo sự tự hào hiếm khi nhìn thấy. Phong vì nụ cười ấy cũng ngập ngừng vài giây. Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng hiểu tại sao cô trưởng thành lại ít nói đến thế. Hóa ra vì khi còn nhỏ đều chỉ toàn chơi với quái thú mà ra cả. Hân Vũ dĩ nhiên không nghĩ đến hắn lại nghĩ linh tinh đến thế, thấy hắn im lặng, còn tưởng hắn sợ hãi mình: “Có phải anh cảm thấy tôi rất quái dị không? Bây giờ tránh xa tôi ra vẫn còn kịp đấy.” Nụ cười của cô nở ra hơi ngượng ngập, Kỳ Phong thoáng nhìn là nhận ra ngay. Hắn nghiêng người, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Không phải, chỉ là anh nhận ra em rất thích cuộc sống trên đảo này. Khi ở đây em dường như trở thành một con người khác.” “Đáng sợ hơn?” –Hân Vũ ngạc nhiên hỏi. “Không, là đáng yêu hơn.” –Hắn cười, dùng tay vuốt mái tóc hơi rối của cô –“Anh thật sự thích dáng vẻ của em lúc này, thích gương mặt sáng ngời của em lúc nói chuyện với đàn thú. Thích cách em dùng sự dửng dưng để bắt nạt Hải Kỳ, thích cả cách em có thể thoải mái dựa vào lòng thầy Tần làm nũng. Hân Vũ, lúc nào em mới có thể tựa vào anh để làm nũng như thế?” Hân Vũ bị cách nói chuyện trực tiếp của hắn làm đỏ mặt. Cô cúi đầu xuống, chân lại bất giác chà xuống mặt đất, buông một câu trách móc không ra đầu đuôi: “Nhăng cuội.” “Ừa, nhăng cuội thế đấy, nhưng biết làm sao được.” –Hắn bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Hân Vũ, áp vào lồng ngực mình –“Bởi vì anh trúng độc của em quá nặng rồi. Em không cứu anh sẽ chết mất.” “Anh học ở đâu cách ăn nói lưu manh thế?” Hân Vũ cau mày, vừa định rút tay ra thì ánh mắt đã sững lại. Bất giác cô cầm lấy tay hắn, săm soi mu bàn tay lúc này đã nổi lên hai dấu răng sâu hoắm: “Tay anh làm sao vậy?” Kỳ Phong lúc này mới để ý đến dấu răng trên tay, nét đùa nghịch trên mặt cũng bay biến đâu mất: “Hình như lúc nãy có bị đuôi của con Nhóc Tì va vào.” Đôi mày Hân Vũ lại cau lại thành một đường ngang. Kỳ Phong cũng chẳng ngốc, tuy hắn không rõ lắm Nhóc Tì là loài vật gì, thế nhưng cái đuôi nó thò ra cả đầu con rắn hổ như thế hắn làm sao không thấy cho được. Được lắm, nói gở mà thành thật. Lần này trúng độc thật rồi. Con quái vật kia dám nhân cơ hội đánh lén hắn. Ngày sau gặp lại cho dù là họ hàng của Hân Vũ hắn cũng chẳng tha, chứ nói chi đến một con thú. Vẫn còn đang hung hăng ý định trả thù, chẳng ngờ lúc này mu bàn tay lại có cảm giác ấm áp lan tỏa. Nhìn xuống đã nhấn thấy Hân Vũ cúi đầu, tỉ mỉ dùng môi hút máu độc ra cho hắn. Chẳng biết sao nhìn thấy cảnh ấy, đáy lòng hắn lại giống như có một sợi lông vũ mềm mại khẽ khuấy động, khiến hắn vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa lâng lâng khôn tả. Tựa như cả đời, cũng chỉ vì chờ đợi một giây phút này mà thôi. —Hết chương 26—
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]