_ Về nhà tui rồi!!! Anh khướt đi đi!!! – Tú Vy xua xua tay, đuổi Uy Khoa
_ Êêêê… sao lại đối xử đối với tôi như vậy?!! Như vậy là ác lắm đó!!! Hix hix… – Uy Khoa lấy khăn tay ra, giả vờ chấm chấm nước mắt nhưng lại làm Tú Vy tưởng thật
_ Ấy ấy!!! Đừng khóc!!! Nam nhi mà khóc thì…nhục lắm!!! Thôi đùa cho vui, anh vô nhà uống nước đi!!! – cô an ủi
_ Hì hì…vô đi!!!
_ ÊÊÊÊÊ…đợi tụi này với!!! – tiếng hét của Uyển Nhã làm 2 người giật mình
_ Ủa!?! Không đi quẩy à?!! – Vy ngạc nhiên
_ Về lâu rồi!!! – Song Thư trả lời tỉnh bơ
_ Từ bao giờ thế?! Sao đi mà không gọi tao làm tao phải ở lại với con khỉ đột kia!!! – Vy nói, mắt liếc sang Khoa làm anh giật bắn cả hồn
_ Hì hì…tụi tui quay lại lớp cũng đúng thời gian đủ để xem hai người đang làm những gì?! – Vũ nói tinh nghịch
_ HẢẢẢẢ…bọn mày định đùa tao à!?! – Vy hét toáng lên rồi bỗng đánh trống lảng, quay 360 độ sang hỏi Vũ và Ân – 2 con cún này ở đâu chui ra thế?!!
_ Grừừừừ…cô được lắm!!! Bọn tui có tên hẳn hoi, đừng có mà gọi tên động vật như thế!?! – Thiên Ân gầm ghè
_ Cún ngoan…cún ngoan…!!!!
_ Hừm…giờ tụi tui có việc muốn bàn đây!!! – Uy Khoa lên tiếng, phá tan cái không khí oi ả, ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ người Ân và Vy (nghĩa là tỏa sát khí ấy!!! :333)
_ Gì gì??? Nói đi bây-bê!!! – tính tò mò trong người Song Thư trỗi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-la-niem-hanh-phuc-cua-doi-anh/91929/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.