Nghĩ đến nụ cười đáng ghét nhếch lên ở khóe môi của Thần Quang, Tiểu Đa nhảy lên, cô không muốn lại nhìn thấy nụ cười mang vẻ khinh thường ấy. Cô muốn giẫm lên nụ cười ấy lẫn chủ nhân của nó đến khi bẹp gí.
Cùng Triết Lạc về đến nhà, lòng Phạm Tiểu Đa như lửa đốt, lại không thể nói thẳng với anh trai là có hẹn với bạn ở quán bar. Bởi theo tính cách của anh Sáu, thì tối muộn như vậy không thể để cô đến cái chốn ăn chơi đó được, còn nếu muốn đi, thì anh cũng phải đi cùng. Cho nên Phạm Tiểu Đa chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Mười một giờ mới về tới nơi. Nhìn thời gian mỗi lúc một thêm muộn, Tiểu Đa nghĩ, chắc không thể đi được nữa rồi, vì thế cô nói với Phạm Triết Lạc là mệt muốn đi ngủ sớm, rồi đóng cửa phòng gọi điện thoại cho A Phương và A Tuệ. Một hồi lâu vẫn không có ai nghe máy, nghĩ có lẽ mọi người mải chơi, hơn nữa chổ đó rất ồn nên không nghe thấy. Trong lòng nửa muốn đi, nửa lại thấy muộn quá rồi không đi được nữa.
Cô buồn thiu, nằm xuống giường nghĩ, ngày mai thế nào A Phương và A Tuệ cũng sẽ trách mình. Rồi Tiểu Đa lại nghĩ, anh chàng Thần Quang có khuôn mặt tai họa chắc sẽ cười và bảo cô đến lúc vào cuộc thì bỏ chạy, lần sau gặp lại tên này hẳn sẽ cười nhạo mình cho mà xem.
Nghĩ đến nụ cười đáng ghét nhếch lên ở khóe môi của Thần Quang, Tiểu Đa nhảy lên, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-duoi-mua-xuan/2986404/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.