Từ lúc lên xe đến khi xe chạy về nhà anh không nói một câu.Hải Miên biết anh đang giận nên cô cũng im lặng.Về đến nhà anh không nói một tiếng đi thẳng lên phòng, cô đi theo vừa lên thấy anh đang cởi áo,cô đi nhanh lại dành lấy cởi giúp anh.Cởi xong thấy vòm ngực rắn chắc hiện ra trước mắt,cô đỏ mặt ngước lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn cô chăm chú.
-"Xong rồi anh vào tắm đi."
Anh lạnh lùng đi lướt qua cô.Anh giận thật rồi, không quan tâm đến cô nữa sao?Cô muốn giải thích, đó không phải lỗi của cô,nhưng buổi chiều cô tưởng mình đã tỏ rõ thái độ cho anh thấy, anh sẽ hiểu.Nhưng tại sao bây giờ anh lại giận, đã quen sự chăm sóc, ân cần của anh.Sự lạnh nhạt của anh làm cô thấy đau lòng, rất khó chịu.Đến tối chuẩn bị đi ngủ anh vẫn giữ thái độ im lặng.Hải Miên trong phòng tắm đi ra thấy anh quay lưng về phía cô.Cô tắt đèn nằm xuống cạnh anh nhìn lưng anh cô cảm thấy mình lại bị bỏ rơi.Cô sợ cảm giác này, sợ cảm giác người thân không thấy sự tồn tại của cô.Giống như mẹ cô vậy,tình cờ gặp nhau ở trường, mẹ cũng sẽ giả đò không thấy cô.Từ lâu sự có mặt của cô đã không còn quang trọng với bất cứ ai.Giờ thì đến lượt anh cũng thế, anh cũng quay lưng lại với cô, hay là anh cũng không cần cô như mẹ.Càng nghĩ càng uất ức nước mắt rơi nhòe cả mặt ướt cả gối nhưng cô sợ anh nghe thấy nên cắn chặt môi mình cho không bật khóc thành tiếng.Nằm một lát anh bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-vo-yeu/38515/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.