Mặc dù tay không thể động nhưng ánh mắt vẫn gian xảo nhìn lại Tô Duyệt, hận không thể có mắt để nhìn xuyên qua lớp quần áo, càu nhàu nói: “Mình muốn xem xem đại luật sư Ninh có để lại dấu hôn gì gì đó không, thậm chí là cái gì kịch liệt hơn...”
Nhìn Hứa Hàm trong đầu cả ngày chỉ toàn chứa những cái đâu đâu, Tô Duyệt cười mắng: “Mình thật nghi ngờ không biết có thiệt là cậu chưa từng có người yêu không nữa!”
Hứa Hàm vừa nghe vậy lập tức cố ý tỏ ra dè dặt, hai tay che trước ngực, nũng nịu nói: “Người ta thật sự không có mà, nếu không cậu bảo đại luật sư Ninh nhà cậu giới thiệu cho mình đi!”
“Được, cậu giúp mình chỉnh lí lại hết đống tài liệu này đi, mình sẽ bảo anh ấy giới thiệu cho cậu!” Tô Duyệt làm bộ muốn đẩy chồng tài liệu Lý Tuyết Lỵ mang đến ném cho Hứa Hàm, Hứa Hàm vội vàng tránh ra, xua tay lia lịa nói: “Được rồi được rồi, mình còn muốn chơi thêm một hai năm nữa, mình vẫn chưa muốn tiễn mình vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy đâu.”
Nói xong ngẩng đầu rề rà đi từ từ về chỗ ngồi của mình.
Nhìn vẻ mặt giàu cảm xúc của Hứa Hàm, Tô Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, con bé này lúc nào cũng trêu chọc cô. Mấy ngày qua, trước mặt Ninh Duệ Thần mình cứ lơ mơ như người mất hồn. Nhất định là bị cô nàng này lây bệnh mất rồi.
Sau khi tan làm, Ninh Duệ Thần đã đứng đợi cô trước cửa công ty, trong tay còn xách túi đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-tinh-yeu-dich-thuc/17445/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.