Edit: TiêuKhang
Buổi tối vì muốn cho Ninh Duệ Thần có không gian riêng, nên Tô Đông Thần đưa Phó Đình về nhà. Nhưng vì Tô Duyệt đang giận dỗi, đã một mình âm thầm lặng lẽ bỏ đi.
Đi đến một ngã rẽ, một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ có chút cô đơn, Tô Duyệt thoáng giật mình, cuối cùng xoay người bỏ đi.
"Tiểu Duyệt...." Người ở phía sau bỗng nhiên gọi tên cô, Tô Duyệt dừng chân đứng lại, Thẩm Gia Dũng bước nhanh đi về phía cô.
Mấy ngày không gặp, Thẩm Gia Dũng gầy đi không ít, râu dưới cằm đã xanh rì do lâu không cạo, hốc mắt trũng sâu, nhìn có vẻ hết sức tiều tụy.
Tô Duyệt hờ hững nói, "Thẩm tiên sinh, chúng ta dường như không có quen thân tới mức đó, xin đừng gọi tôi như thế."
"Tiểu Duyệt, anh sắp kết hôn rồi." Thẩm Gia Dũng vẫn tiếp tục tự nói một mình, không quan tâm đến sự lạnh nhạt chán ghét của Tô Duyệt đối với mình.
"Chúc mừng anh, chúc hai người trăm năm hạnh phúc." Mặt Tô Duyệt vẫn chẳng mảy may có tí cảm xúc, "Thẩm tiên sinh, nếu anh muốn nhận được lời chúc phúc từ tôi, và tôi cũng đã thật lòng chúc mừng anh rồi. Bây giờ, tôi có thể đi rồi chứ?"
Lời nói lạnh lẽo như dao nhọn cắm vào buồng tim Thẩm Gia Dũng, vết thương thật nhỏ không để lại dấu vết nào có thể nhìn thấy. Đợi đến khi anh phát hiện ra thì máu đã chảy thành sông, anh chỉ có thể gắng gượng mặc cho cơn đau đớn hành hạ khắp toàn thân.
Khi anh biết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-tinh-yeu-dich-thuc/17430/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.