Khi Đinh Hương và Mộc Tử về khách sạn, Mộc Tử đã choáng váng. Rạng sáng, trong sảnh vẫn còn vài tốp người đi lại, Đinh Hương đỡ Mộc Tử, chuẩn bị bấm thang máy. Một phục vụ đi ngang qua hỏi bằng tiếng Anh: “Thưa cô, cô có cần giúp đỡ không?”
Đinh Hương lắc đầu: “Dạ không, chúng tôi về phòng.”
Người phục vụ gật đầu “OK”, lễ phép rời đi.
Vì đỡ con ma men này, thời gian chờ thang máy tựa như dài lạ thường. Đinh Hương đếm thầm: “10, 9, 8…”
Khóe mắt cô chợt lóe lên, một bóng người cao lớn lướt qua. Giật mình, trong lòng có nỗi bất an không thể giải thích.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được mà nhìn lại, đã không còn thấy ai. Nhìn quanh một vòng, không có gì khác thường.
Cô cười thầm, là do mình nghĩ nhiều.
+
Về phòng, Mộc Tử đã nằm yên ổn, Đinh Hương cũng mệt gần chết, cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống cạnh Mộc Tử.
Tuy là người mệt mỏi, nhưng cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt, không khỏi tự nhủ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật cô, có Mộc Tử làm bạn, có cha và Giang Hà ở xa điện thoại chúc mừng, vậy đủ rồi. Đời người phải biết trân trọng những gì mình đang có, không phải sao?
. Ủng hộ chính chủ vào ngaу [ T𝐑U𝘔T𝐑U𝑌 ỆN.vn ]
Đinh Hương mở máy ảnh Mộc Tử ra xem những tấm ảnh chụp trong mấy ngày nay. Dưới ống kính Mộc Tử, Paris đẹp hơn ngoài đời – đây là nước Pháp, là Paris, là thủ đô lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466727/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.