Khi Đinh Hương nghỉ phép vào, cô bị tin tức Hàn Đạc nói làm cho đầu óc choáng váng. Sa thải Tiểu Trần? “Tại sao?”
“Quan niệm thời gian của cậu ta rất kém.”
Đinh Hương thừa nhận thỉnh thoảng Tiểu Trần đến muộn, nhưng “Tôi không thấy đến mức độ phải sa thải cậu ấy.”
“Tôi có kế hoạch tuyển dụng thêm người mới. Biểu hiện của cậu ta tạo thành tấm gương xấu cho người mới.”
Hàn Đạc mới nhậm chức hơn một tháng, làm sao có thể đủ tự tin để hiểu giá trị một nhân viên trong thời gian ngắn ngủi như thế? Tiểu Trần chăm chỉ chịu khó, chắc chắn bù đắp được việc nhỏ về vấn đề thời gian chấm công. Cô luôn coi trọng kết quả công việc mà không câu nệ việc vài giây đi trễ. Có vẻ như Hàn Đạc đúng chuẩn lãnh đạo kiểu cũ.
“Tuy nhiên, tôi nghĩ năng lực chuyên môn của cậu ấy vẫn tốt.”
“Bất kỳ ai đã nghiêm túc học hành trong 4 năm đều có thể đạt được trình độ của cậu ta.”
Đinh Hương bỏ cuộc việc giải thích. Cô biết, trong bộ phận cô được gọi là giám đốc nhưng thật ra có khi lại trở thành con rối của lãnh đạo.
Khi cô thông báo tin này cho Tiểu Trần, Tiểu Trần không ngạc nhiên: “Có phải ý của Phó tổng Hàn không?”
Đinh Hương không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Thật ra khi chị nghỉ phép, ông ta có tìm em gây khó dễ vài lần.” Vẻ mặt Tiểu Trần bình tĩnh, “Không sao, ở đây không dùng thì có chỗ khác dùng.” Cậu cười với Đinh Hương, “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466723/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.