Tôn Canh không hỏi tại sao.
Có lẽ Mộc Tử mong đợi Tôn Canh sẽ chất vấn, chờ mong sự kiên trì của anh, nhưng Tôn Canh chỉ im lặng.
Có đôi khi im lặng còn khó chịu hơn sự phản đối rõ ràng.
Trần Thần điện thoại tới, Mộc Tử bấm nhận: “Alo.”
“Bên này tôi gần xong rồi, chuẩn bị qua đó. Em chờ tôi một chút.”
“Được.”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử cúp điện thoại: “Vậy đây là câu trả lời cuối cùng của em?”
“Ừ.”
Tôn Canh gật đầu: “Được.” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Vậy tôi về trước.”
Mộc Tử ừ một tiếng.
Tôn Canh cầm chìa khóa xe, bấm mở khóa, xe kêu tích tích hai tiếng, Tôn Canh vẫy tay với Mộc Tử: “Đi đây.”
Mộc Tử nhìn bóng báng cao cao gầy gầy của Tôn Canh rời đi mỗi lúc một xa, muốn nói gì đó lại cứ nghẹn nơi cổ. Cách xa mấy mét, Mộc Tử nhìn Tôn Canh kéo cửa chuẩn bị lên xe. Cuối cùng không kiềm được: “Tôn Canh.”
Tôn Canh dừng động tác, quay lại nhìn cô.
Hốc mắt nóng lên. Mình sao vậy, cô không phải là người làm bộ làm tịch.
Tôn Canh nhìn vào mắt Mộc Tử, nhưng Mộc Tử không thốt lên lời nào. Anh nghĩ ngợi, đóng cửa rồi sải bước đến trước mặt Mộc Tử.
Tôn Canh cao hơn Mộc Tử rất nhiều, anh đứng trước mặt cô, gần như che hết ánh sáng trước mặt Mộc Tử.
Không ai lên tiếng.
Hồi lâu, Tôn Canh lên tiếng phá tan sự yên lặng: “Em có chuyện muốn nói?”
Nước mắt Mộc Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466707/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.