Cuối cùng Mộc Tử quyết định ký hợp đồng thuê với cô Đỗ, dọn ra ngoài ở.
Ngày chuyển nhà, Đinh Hương cố ý xin nghỉ phép một ngày, lái xe chở Mộc Tử và đồ đạc của cô qua đó.
“Khu vực cũng được, nhà hơi nhỏ.”
“Một người ở không cần bao nhiêu không gian.”
Đinh Hương nhìn Mộc Tử đặt vali vào phòng khách, bỗng có cảm giác thực sự phải tách ra. Cô quay đầu: “Dẫn em ra ngoài ăn tối.”
Hai người ăn bữa cơm đơn giản ở quán gần đó.
Đinh Hương định quay lên lại, Mộc Tử ngăn: “Chị, không còn sớm nữa, chị về nghỉ sớm đi.”
“Em dọn một mình được?”
“Được chứ, không sao mà!”
“Ừ, vậy được rồi.” Đinh Hương cười, “Chị đi đây.”
Mộc Tử vẫy tay: “Bye!”
Đinh Hương quay người, chân cứng đờ, đi mấy bước mới dám đưa tay lau mắt. Đúng thật là rơi nước mắt.
Một đường về suy nghĩ miên man. Đinh Hương ôm vô lăng, bên cạnh để hộp khăn giấy, thi thoảng cô lại rút một tờ lau nước mắt. Đèn hai bên đường vụt qua, tâm trạng đau lòng khó tả.
Cô đã ở thành phố này 14 năm. Theo tiểu chuẩn thông thường, cô không tệ, có nhà có xe, có chức vụ không tệ. Tuy nhiên, hóa ra đôi khi sự trống trải trong lòng không thể lấp đầy bằng vật chất.
Mộc Tử, em phải sống thật tốt.
Đinh Hương, mày cũng vậy. Tao ra lệnh cho mày, nhất định phải sống tốt – cho dù tương lai được mất thế nào.
Chu Quý Đồng gọi. “Hôm nay em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466697/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.