Cuối cùng Mộc Tử cũng đồng ý đến nhà Trần Thần ăn cơm.
Cô chọn chiếc váy trắng dài, xem như là đứng đắn đoan trang. Nhà Trần Thần có không ít người, mẹ Trần Thần, chị gái và cháu trai Trần Thần.
“Mộc Tử, dì hỏi Trần Thần là con thích ăn gì nhưng nó không chắc nên dì chỉ làm vài món thôi, con đừng trách nhé.” Mẹ Trần Thần rất dễ mến.
Mộc Tử mỉm cười: “Dì ơi, cái gì con cũng thích ăn hết.” Món ăn thực sự phong phú, huống hồ cô lại không kén ăn.
Chị Trần Thần luôn thầm đánh giá Mộc Tử nhưng co xem như không biết.
Sau bữa tối, Trần Thần đưa Mộc Tử về nhà, ý cười khó giấu: “Mẹ anh rất thích em.”
Mộc Tử cố gắng lên tinh thần: “Thật à? Dì cũng rất tốt.”
“Đúng vậy, mẹ anh không có học vấn gì cao, nhưng bà rất tốt. Em ở chung với bà rất dễ.”
“Ừ.”
“Mộc Tử, em thấy thế nào?”
“Dạ?”
“Vừa nãy ở nhà bếp, mẹ anh hỏi chúng ta định khi nào kết hôn?”
“Trần Thần, chúng ta mới quen nhau được vài tháng…”
“Anh biết, nhưng anh chỉ muốn nói trước với em để em chuẩn bị tâm lý.”
“Dạ.”
Mộc Tử nhìn ngoài cửa sổ thất thần. Mai mối chính là vậy, không có bối rối “em làm bạn gái anh đi”, không có căng thẳng “lấy anh đi”, chỉ có hai người xem xét lẫn nhau, thấy có sự ăn ý nào đó là đủ. Đây thực sự là điều mình muốn sao?
Tới dưới lầu, Mộc Tử tháo dây an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466690/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.