Khi Đinh Hương đến bệnh viện, trời đã tối.
Mẹ và chồng hiện tại của bà nhìn thấy Đinh Hương và Mộc Tử thì bước tới một bước. Giọng Đinh Hương khàn đặc: “Ba con đâu?”
Mẹ nói nhỏ: “Mới ra khỏi phòng mổ, sắp được đưa về phòng bệnh.”
“Ông ấy không sao chứ?”
Mẹ không trả lời.
Đinh Hương lướt qua hai người, đi thẳng đến phòng bệnh.
Mộc Tử theo sau lưng. Đinh Hương vốn gầy, dưới lớp áo khoác đen trông càng gầy guộc.
Ngày hôm sau, ba tỉnh lại kèm theo tiếng rên đau đớn.
Đinh Hương mắt sưng đỏ, tóc rối bù: “Ba.”
Mắt ba cũng nóng lên, muốn nói mà không thành lời.
“Ba.”
Ngón tay ông khẽ nhúc nhích, Đinh Hương vươn tay đến nắm tay ông, ba rất gầy. Cô biết mình bất hiếu, vì công việc, vì yêu đương, trả giá rất nhiều nhưng lại keo kiệt từng chút thời gian, từng chút quan tâm với người thân yêu nhất trên đời.
“Đinh Đinh.”
“Ba, xin ba, đừng bỏ con.” Đinh Hương nhịn không được, quỳ xuống bên giường khóc thành tiếng.
Mộc Tử đứng nhìn cũng không kiềm được thổn thức theo.
+
Hai ngày sau, tình trạng của ba chuyển biến tốt hơn.
Ông dặn dò Đinh Hương: “Đinh Đinh, ba có chuyện muốn nói với con. Nhà, tiền tiết kiệm, còn---”
“Không, con không muốn nghe. Ba, ba sẽ khỏe lên.”
“Ba biết, ba sẽ khá lên. Nhưng mà ba cũng muốn nhân dịp con về mà nói với con vài lời. Con nghe ba nói.” Ba khó nhọc cất tiếng, “Két sắt ở nhà đựng giấy tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-ngay-mai/2466636/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.