Bà Đỗ bất ngờ có việc gấp, Tô Nam không thể gặp được bà ấy, nhưng vẫn giao được chiếc vòng cổ kim cương cho bạn của bà.
Sau đó, Tô Nam trở lại studio, Tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa rời đi, ông ta đang đợi Tô Nam báo cáo kết quả.
Tô Nam nói sự thật, tất nhiên bỏ qua đoạn đi nhờ xe sau đó. Thái độ của Hoắc Văn Thanh rất rõ ràng, anh cũng không muốn bị ông Hoàng ép buộc phải nịnh nọt nữa.
Tổng giám đốc Hoàng nửa đùa nửa thật trách móc vài câu, tiếc nuối vì Tô Nam đã bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Tô Nam chỉ cười không nói gì, sau đó trở về chỗ làm việc của mình.
Trợ lý Tiểu Đường mang đến cho anh một đơn đặt hàng thiết kế nhẫn cưới mới, nói là do sếp Du phân công. Tô Nam lật qua xem, thấy khách hàng của đơn đặt hàng này có lai lịch khá lớn, nhưng không chỉ định nhà thiết kế cụ thể, nên anh bảo Tiểu Đường trả lại.
Tiểu Đường làm theo lời dặn, chạy đi một chuyến, sau đó quay lại truyền đạt: “Sếp Du hỏi anh có ý gì?”
Có lẽ giọng điệu của Du Khâm không được tốt, Tiểu Đường có vẻ hơi dè dặt.
Tô Nam thản nhiên nói: “Không có ý gì cả, tôi định nghỉ ngơi một thời gian.”
“À.” Tiểu Đường gật đầu, xoay người chuẩn bị tiếp tục đi truyền đạt, nhưng bị Tô Nam gọi lại.
“Để tôi tự viết đơn xin nghỉ, cô đi làm việc khác đi.”