“Ding ding dong, ding ding dong chuông ngân vang, chúng ta trượt tuyết rất vui vẻ chúng ta ngồi trên xe trượt tuyết. Vượt qua gió tuyết lớn, họ ngồi trên xe trượt tuyết, vượt qua cánh đồng, cười vui lại ca hát, tiếng chuông ngân vang. Cảm xúc bạn rất vui vẻ, tối nay trượt tuyết thật vui vẻ người trượt tuyết ca hát, hey! Ding ding dong, ding ding dong cuông ngân vang…..” Duyên Duyên nãi thanh nãi khí ca hát, Kỉ Hưởng Vân ở một bên đánh nhạc đệm, Nhạc Nùng đánh đại phong cầm*, Khương Như lắc lục lạc.
(*Đại phong cầm còn được gọi là đàn ống, là một nhạc cụ phát ra âm thanh bằng cách thổi một luồng khí nhất định qua các ống kim loại tùy theo kích cỡ để tạo ra từng nốt, theo )
Duyên Duyên hát xong, trong đại sảnh vỗ tay như sấm.
“Duyên Duyên thiếu gia, hát thật hay!” Lão Côn từ năm tuổi đã đi theo Kỉ Vinh, hiện nay cũng đã bốn mươi ba năm. Tương đương một nửa người nhà Kỉ gia, thế hệ nhỏ đều có chút tôn kính ông.
“Lão Côn gia gia, là Tiêu ca ca dạy.” Duyên Duyên đắc ý ngẩng đầu, cúi đầu chào mọi người nói: “Duyên Duyên chúc mọi người Đêm Giáng Sinh vui vẻ!”
“Ai ya!” Khương Như một phen ôm thân mình nhỏ của Duyên Duyên qua, hôn hai má trắng nõn mềm mềm, khen: “Tiểu Duyên Duyên của bà, thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện!”
“Ừm. Gần đây cũng không sợ người lạ, biết gọi người.” Kỉ Vinh sờ sờ đầu Duyên Duyên, một bộ dáng từ ái, cùng với ánh mắt xem Kỉ Thi, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-mot-ong-chong-nho-tuoi-hon/3138387/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.