Bước ra sân bay quốc tế Pearson, nghênh đón Tiêu Trần chính là bông tuyết phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến). Không đợi Tiêu Trần cảm thán, gió lạnh thấu xương liền đánh úp đến đập vào mặt, thổi trúng người qua đường không mở được mắt ra. Kỉ Tích cúi đầu, một tay ôm Tiêu Trần, một tay kéo vali, nhảy lên xe buýt sân bay.
Hai vé một chiều, 22 đồng 9 xu. Nếu hành lý nhiều, lên xe buýt xa hoa, một vé liền mất 40 dollar Canada.
Tiêu Trần nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, ngáp một cái.
“Mệt mỏi?” Kỉ Tích xoa vợ nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Trần gác đầu lên bả vai Kỉ Tích, nhắm mắt lại. “Trên máy bay, anh một mực ngủ. Nếu ở nhà, hiện tại hẳn là 9h sáng đi?”
Kỉ Tích nhìn không trung đen thui, thay Tiêu Trần kéo lại áo lông nói: “Ừm. Bất quá, nơi này là 8h tối, chậm 13 tiếng. Trần Trần, không quen lệch múi giờ sao?”
“Không phải.”
Kỉ Tích hiểu rõ cười, ôm chặt Tiêu Trần nói: “Trần Trần, là lo lắng người nhà em không chào đón anh?” Kỉ Tích lấy ra chìa khóa trong túi áo, xảo trá cười nói: “Yên tâm, nhà này tuy rằng để bọn họ ở, nhưng quyền sở hữu là của em. Chỉ có Trần Trần mất hứng bảo bọn họ cút, tuyệt không có đạo lý đuổi chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Trần lắc đầu cười. “Lời này bị ông ngoại bà ngoại em nghe thấy, chỉ sợ muốn chọc tức hôn mê.”
Kỉ Tích nhún nhún vai, một bộ biểu tình bất đắc dĩ. “Ai kêu em theo chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-mot-ong-chong-nho-tuoi-hon/3138375/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.