"Làm gì giống như khúc gỗ đứng ở đó vậy? Vân Nhu đã vất vả ôm đứa bé từ xa lên đây, một câu hỏi thăm cũng không nói?" Ba Tề bất mãn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
"Sao em lại tới đây?" Không để ý tới ba, Tề Lạc nhìn Thi Vân Nhu khàn khàn hỏi. Thi Vân Nhu không có trả lời, chỉ là không chớp mắt nhìn anh.
"Các con nói chuyện đi, ta có chút mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đây." Ba Tề có chút chịu không nổi hai vợ chồng này, ông đứng dậy cho bọn họ nói chuyện, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng trầm tĩnh, hai người cũng chưa mở miệng nói chuyện, Tiểu Niệm Kỳ cũng ngoan ngoãn ở trong lòng ngực mẹ, tò mò nhìn người đàn ông trước mặt. Không biết qua bao lâu, Thi Vân Nhu rốt cuộc nhịn không được nữa.
"Anh có phải không hy vọng em đến nơi đây? Nếu đúng vậy, em hiện tại có thể lập tức rời đi." Cô nhìn anh nói thẳng.
"Anh không có nói như vậy, chỉ là hỏi một câu "sao em lại tới đây" mà thôi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Bởi vì anh chậm chạp không tới, cho nên em đành phải tới đây thôi." Cô không chớp mắt nhìn anh.
Tề Lạc tức khắc có loại cảm giác tự vác đá đập chân mình, thật là sợ cái gì thì tới cái đó, nhanh như vậy liền tiến vào chủ đề. Vấn đề là anh còn chưa có nghĩ thông suốt, còn chưa có dũng khí gặp lại cô và con.
"Em đến đây như thế nào? Đi xe khách sao? Hẳn là rất mệt đi? Anh dẫn em tới phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-hong-hanh-the/1805748/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.