Thi Vân Nhu đứng ở phía sau mọi người nghe được những lời này mà trợn mắt há hốc mồm. Thật sự có cảm giác "trăm nghe không bằng một thấy", khó trách ba vẫn luôn đem vị Tề lão này trở thành thần tượng của mình.
Xem qua có vẻ như Tề lão nói chuyện rành mạch rõ rang, giọng điệu nghiêm túc như thế, trông như thế nào cũng không thấy ông ấy có bệnh, ông ấy thật sự mắc bệnh si ngốc người già sao? Thật làm cho người khác khó có thể tin.
"Ba, chúng con chỉ là sợ ba nhàm chán, cho nên mới ở đây cùng ba tâm sự." Ba Tề ôn tồn nói.
"Tôi không cần các người tâm sự, các ngươi đều nhanh đi làm cho tôi, kêu Tiểu Ái tới tâm sự cùng tôi là được. Tiểu Ái còn sẽ kể chuyện cười cho tôi nghe, chọc tôi cười, còn các người thì làm được cái gì? Suốt ngày chỉ biết chọc tôi tức giận lên mà thôi. Tiểu Ái đâu? Nhanh lên đi kêu Tiểu Ái lại đây, thật lâu rồi tôi không có thấy con bé."
Mọi người nghe vậy đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng mắt về phía Thi Vân Nhu, ra hiệu cho cô bước lên.
"Ông nội." Thi Vân Nhu mở miệng gọi một tiếng, sau đó chậm rãi bước về phía Tề Lão.
Vì để ngừa sai sót xảy ra, Tề Lạc đi bên cạnh cô.
"Cái con bé này, sao con không đến thăm ông thường xuyên hả?" Tề Đỉnh Thiên không có chút hoài nghi nào, cô vừa tới gần liền nắm lấy tay cô, có chút oán giận nói.
"Cháu xin lỗi ông mà, ông cũng biết con có kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-hong-hanh-the/155191/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.