Dương Dịch Lạc vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn Tần Thanh gửi đến nói bà đến sân bay rồi. Rõ ràng trước khi đi cô đã dặn bà không cần đến đón mình.
Dương Dịch Lạc hỏi Thường Lam có muốn đến nhà cô ngồi chơi hay không, Thường Lam lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, tớ còn phải đi xe cho kịp chuyến nữa.”
Nhà của Thường Lam ở thành phố Lâm, bởi vì ở đó không có sân bay nên cô ấy phải ngồi một chuyến xe nữa mới có thể về đến nhà.
Dương Dịch Lạc cười, cô biết rõ cô ấy sẽ không đi nhưng vẫn muốn trêu chọc: “Mẹ tớ biết cậu đến, muốn tớ mời cậu đến nhà tớ ngồi chơi, có đi không hả?”
Thường Lam vội kéo vali, cách xa cô ra: “Cậu biết tớ sợ người mà còn bắt tớ đi à. Tiểu Lạc Lạc, cậu trở nên xấu xa rồi.”
“Chào hỏi thôi mà. Vả lại, vừa nãy ở trên xe tớ cũng có thấy cậu sợ người lạ đâu.”
“Ồ, tớ biết rồi, có phải cậu ghen rồi không. Tớ nói mà, từ hôm đó trở về cậu đã khác rồi.” Nói xong, cô ấy đòi đi gặp Tần Thanh.
Dương Dịch Lạc cũng không sợ: “Đi nào!”
Thường Lam giơ ngón cái với cô: “Cậu được lắm. Tớ phải đi cho kịp chuyến xe đây, bye bye.”
Dương Dịch Lạc phì cười: “Sợ gì chứ? Có sợ cũng nên là tớ sợ mới phải!”
Người còn chưa tới chỗ cô nhưng giọng nói vui sướng đã vang lên trước. Chỉ trông thấy Dương Dịch Khôn lao vào lòng cô hệt như một quả pháo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389840/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.