Dương Dịch Lạc càng nói càng kích động, thời gian cứ thế trôi qua. Nếu không phải Thường Lam ở bên cạnh kéo Dương Dịch Lạc đi, có lẽ lúc này cô đã hận không thể vắt chân nói chuyện dông dài với Phó Bác Nhất luôn rồi.
Khi từng người bọn họ uống say mèm rời đi, Dương Dịch Lạc buồn rầu đứng dậy. Những chàng trai còn tỉnh táo đưa các cô gái lên xe trước, sau đó mới xử lý đám quỷ say khướt kia.
Rất không may là Phó Bác Nhất vừa rời khỏi chỗ ngồi đã bị đám con gái kia bao vây kín mít. Trịnh Lỗi nhìn những chàng trai kia cứ muốn sát gần Dương Dịch Lạc, bèn đưa hai người các cô lên xe taxi trước. Khi hai người đã ngồi vào chỗ, lại có thêm hai người nữa lên xe. Sau khi bọn họ mở cửa xe, trông thấy Dương Dịch Lạc thì lên giọng với cô: “Nhích vào bên trong tí đi, tưởng mặt mũi của mình lớn như thế thật à!”
Dương Dịch Lạc và Thường Lam nhìn nhau. Hai người họ biết người này sao?
Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, thế là Dương Dịch Lạc ngồi vào trong. Nhưng nào ngờ người kia ngồi xuống rồi vẫn không chịu buông tha: “Đừng tưởng bản thân có được cái danh ca sĩ trên mạng thì rất lợi hại, đàn anh có nhìn trúng cô hay không còn là một chuyện khác.”
Dương Dịch Lạc thật sự bị chọc tức đến mức bật cười. Cô còn đang thắc mắc là có chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này: “Dù sao cũng tốt hơn một số người nào đó, ngay cả bắt chuyện cũng không làm được.”
“Cô…”
Cô lại nói tiếp: “Tôi không những lấy được Wechat của đàn anh, mà hôm nay anh ấy còn đích thân rót nước cho tôi nữa. Haizz, quả nhiên nước mà anh đẹp trai rót rất khác biệt, uống vào rất ngọt ngào.”
Người kia tức anh ách, không còn gì để nói, liên tục trừng mắt với cô. Dương Dịch Lạc còn lâu mới sợ. Cô dịu dàng, thân thiện nhìn lại cô ta, cho đến khi người kia tức đến mức quay đầu đi chỗ khác mới thôi. Mãi cho đến khi người kia xuống xe cũng không thèm quay đầu lại, có thể thấy cô rất có bản lĩnh chọc tức người khác.
[Thường Lam: Ngày thường tớ thấy cậu thân thiện, không ngờ cậu cũng có bộ mặt giả nai như thế cơ đấy.]
[Dương Dịch Lạc: Chứ sao, cũng không nhìn xem tớ là ai à?]
[Dương Dịch Lạc: Chỉ mỗi việc ngồi bên cạnh cô ta thôi mà cũng có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề đó, trông bộ dạng chắc bị chọc tức không nhẹ đâu.]
[Thường Lam: Ha ha ha.]
Về đến ký túc xá, hai người khoe khoang với những người khác trước, để bọn họ cảm thấy tiếc nuối.
“Tịnh à! Nếu không phải cậu về sớm, cũng có thể trông thấy Phó Bác Nhất rồi.”
“Anh ấy đến thật sao?”
“Nào nào, để tớ cho cậu xem ảnh.”
Trong căn phòng u ám, Dương Dịch Lạc và Phó Bác Nhất không biết đang nói gì, hai người đều mỉm cười, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Những người khác “woa” lên một tiếng.
Dương Dịch Lạc rất đắc ý: “Bọn tớ ở chung trong một tiểu khu đấy.”
“Thanh mai trúc mã à?”
“Khụ, à thì, tớ cũng là lần đầu gặp anh ấy.”
“Xấc.”
Mặc dù là vậy nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đắc ý. Đợi cô đắc ý xong, lại nhớ đến cô gái trên xe taxi ban nãy, trông cô ta không giống sinh viên năm nhất cho lắm, sao lại nhỏ mọn thế nhỉ. Khi tắm rửa, Thường Lam thấy cô vẫn còn tức giận, bèn hỏi: “Vẫn còn giận hả?”
“Cũng không hẳn, chỉ là có chút để ý.” Cô hơi rầu rĩ, nói: “Tớ chỉ mới nói chuyện có vài câu đã bị người ta công kích rồi. Nếu như theo đuổi thật, chẳng phải sẽ bị nước bọt của bọn họ nhấn chìm ư.”
Thường Lam lấy mũ hấp tóc trên đầu xuống: “Cậu còn định theo đuổi thật đấy hả!”
“Lẽ nào các cậu không rung động sao?”
“Bọn tớ chẳng qua là nói phét thôi, nhưng để theo đuổi thật thì bọn tớ không dám. Người như anh ấy không phải chúng ta có thể theo đuổi được đâu.”
Dương Dịch Lạc: “...”
***
Sau khi đã đưa tất cả mọi người về nhà cũng đã gần mười hai giờ. Trịnh Lỗi và Phó Bác Nhất đều đổ mồ hôi đầm đìa. Thời tiết cuối tháng chín, trong không khí còn trộn lẫn sự oi bức của ngày hè.
Phó Bác Nhất vén áo thun của mình lên, để nhận chút gió mát, không cẩn thận để lộ cơ bắp ở bụng, Trịnh Lỗi trông thấy thì trêu chọc: “Này mà bị đám con gái nhìn thấy, còn không lột sống cậu à.”
Phó Bác Nhất cười: “Làm gì khoa trương đến thế.” Anh chưa từng cảm thấy mình đẹp trai, ngược lại, có rất nhiều chỗ kém cỏi. Anh làm việc không được linh hoạt, tính cách cũng không tươi vui, luôn trầm ngâm, cơ thể cũng quá ốm yếu. Nói tóm lại, có rất nhiều chỗ anh không thấy hài lòng.
Đêm đã khuya, xe taxi không dễ gọi như vừa nãy nữa. Mà hai người cũng không vội, dứt khoát đi bộ về trước, hết lòng tận hưởng cơn gió mát mẻ hiếm thấy.
Thành phố về đêm trở nên yên ắng hơn ban ngày rất nhiều, ngay cả tiếng còi xe hơi cũng ít hơn hẳn, nếu lắng nghe, thậm chí có thể nghe được cả tiếng gió thổi.
Trịnh Lỗi lấy điếu thuốc trong túi áo ngậm vào miệng, nhưng không châm thuốc: “Buổi chiều tớ cầu xin cậu thế nào cũng không chịu đến, sao đột nhiên lại qua đây vậy?”
Khi nói đến đây, Phó Bác Nhất mới nhớ đến mục đích của chuyến đi lần này: “Vốn dĩ muốn tìm Hà Thuận, kết quả lại quên mất rồi.”
Trịnh Lỗi trêu chọc: “Gặp được người đẹp nào nên không đi nổi nữa à.”
“Không có, chỉ là rất lâu rồi không gặp người cùng quê, khó tránh cảm thấy nhớ nhung.”
“Nhớ thì sao lại không về. Mà này, tớ thấy suốt bốn năm đại học cậu đều rất ít khi về nhà đấy!”
“Chẳng phải không có thời gian sao?”
“Tên nhóc này, đều là lý do cả.” Mặc dù cậu ấy không biết vì sao anh không muốn về nhà, nhưng Trịnh Lỗi cũng biết điều, thứ không nên nghe ngóng thì sẽ không hỏi thêm nữa.
“À, cậu tìm Hà Thuận làm gì?”
“Người nhà gửi đồ cho tớ, phải đi lấy.”
***
Thời gian trôi qua từng chút một, Dương Dịch Lạc ủ rũ, muốn xua đuổi nhân vật xuất hiện trong đầu ra ngoài. Nhưng càng ép bản thân đừng suy nghĩ đến thì khung cảnh xuất hiện trong đầu càng thêm rõ ràng.
Thực ra lúc cô lên hát thì đã chú ý đến khoảnh khắc Phó Bác Nhất đẩy cửa tiến vào. Chỉ mỗi bóng dáng đã khiến ánh mắt người ta không thể rời khỏi người anh rồi.
Dưới tình cảnh u ám kia, khi bản thân trông thấy Phó Bác Nhất thì trái tim quả thực đã trùng xuống, cho nên sau này mới không kìm được mà nhìn anh.
Khi cô phát hiện mình và Phó Bác Nhất ở chung một thành phố, thậm chí ngay cả nhà cũng ở cùng một tiểu khu, thì mỗi tế bào trên cơ thể cô đều trở nên hưng phấn. Bọn chúng đều đang nói: “Hai mươi năm nay mới gặp được một người tốt như vậy, cô nhẫn tâm để người ta rời đi sao? Mau tiến lên, mau lên. Lỡ như chạy mất thì phải làm sao?”
Cô cảm thấy bản thân không được, nhưng khi cô trông thấy anh rót nước cho mình, đồng thời còn nói lời quan tâm đến cô, cô lại cảm thấy, biết đâu bản thân có cơ hội thì sao.
Trong màn đêm yên ắng, suy tư của cô ngày càng rõ nét. Cô cảm thấy những lời nói phía sau của mình hơi dư thừa, cái gì mà bản thân cũng khá được, chẳng phải mèo khen mèo dài đuôi sao? Sao cô có thể nói như thế trước mặt anh cơ chứ.
Còn nữa, phía sau cô còn nói bản thân trốn tiết đi xem phim, mới vào đã để lộ bản thân không phải học sinh gương mẫu rồi.
Bản thân khi đó suy nghĩ cái gì vậy trời, xúc động cái là nói ra hết trơn! Hiện giờ cô vô cùng hối hận về tính cách phóng khoáng khi vui mừng của mình. Nói không chừng đàn anh không hề muốn nghe những lời nói linh tinh này, nhưng vì phép lịch sự nên không nói ra mà thôi. Vậy mà cô còn ở đó vui mừng.
Haizz! Tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng, Trương Nhược Nam khó hiểu, hỏi: “Dịch Lạc, đã khuya vậy rồi sao cậu còn chưa ngủ?”
Dương Dịch Lạc lại thở dài: “Tớ ngủ ngay đây.”
Chỉ nghe thấy cô ấy ậm ừ, Dương Dịch Lạc đoán chắc là cô ấy nói xong câu đó là ngủ say rồi.
Cô nhìn điện thoại, đã hai giờ sáng rồi. Cô nên thấy may mắn vì ngày mai là ngày nghỉ, không cần đi học.
Những lộn xộn trong đầu hệt như quả cầu thủy tinh bị đập vỡ nát, ánh mặt trời chiếu rọi vào, mọi chuyện đều phân tách trên những mảnh vỡ kia, khiến suy nghĩ khó mà tỉnh táo của cô càng thêm lộn xộn.
Không biết đầu óc cô lại suy nghĩ gì nữa. Nếu như hai người trở thành người yêu thật, vậy sau này cô trở về nhà mẹ đẻ chắc chắn rất tiện, chỉ trong thời gian một bữa cơm là có thể về đến nhà rồi. Nói không chừng hôm nào đó đi dạo phố, rồi quên mất bản thân đã kết hôn, về thẳng nhà mẹ đẻ, Bác Nhất tìm thế nào cũng không ra.
Ha ha, nghĩ thôi cũng thấy thật buồn cười.
Nếu như sau này kết hôn thì phải sinh mấy đứa con nhỉ? Hai đứa đi, nhất định phải sinh một đứa con trai giống anh. Nhưng nếu làn da của con gái giống cô thì không ổn chút nào!
Da của con gái nhất định phải giống anh, trắng trẻo mềm mại, tốt nhất là mắt cũng phải giống anh, lông mi vừa dài vừa dày. Mũi giống anh sẽ đẹp hơn. Nhưng cái gì cũng giống anh, thì chỗ nào giống cô đây!
Ồ, đúng rồi. Vậy thì khả năng ca hát sẽ giống cô, ít nhất có thể nghe vui tai.
Trên mặt Dương Dịch Lạc treo mãi nụ cười vui vẻ, như vậy hình như cũng không tồi nha! Hề hề, hề hề!
Phụt, phụt! Dương Dịch Lạc, mày nghĩ gì thế hả! Còn chưa đâu vào đâu nữa, mà mày nghĩ xong cả cách xưng hô luôn rồi, thậm chí ngay cả nơi ở về nhà cũng đã nghĩ xong. Mày nghĩ nhiều quá rồi thì phải!
Mày trôi xa quá rồi!
Nhưng cô vẫn không kìm nén được niềm vui.
Cô mở điện thoại, ánh sáng làm mắt cô đau nhói. Thông qua kẽ hở, cô nhìn thấy thời gian đã điểm tới số bốn rồi.
Nếu còn không ngủ, cô sẽ bị đột tử mà chết, làm gì còn tương lai nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]