Chương trước
Chương sau
Dưới ánh nắng chói chang của tháng chín, mỗi sinh viên đều ôm mơ ước sẽ có thể chạy nhảy vui đùa, tận hưởng tuổi trẻ trên khuôn viên trường đại học. Nhưng nào ngờ được rằng, vừa mới bước vào đại học đã phải đi tập huấn quân sự thừa sống thiếu chết.

Phơi dưới mặt trời nóng rực không còn chút sức sống, người nào người nấy trông còn bầm dập hơn trái cà tím. Bọn họ cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hiệu trưởng đang nói năng liến thoắng trên bục. Trong lòng nghĩ rốt cuộc buổi diễn tập quân sự này khi nào mới kết thúc đây.

Vốn tưởng rằng biểu diễn xong có thể rời đi, nhưng bọn họ vẫn xem thường nhà trường rồi. Có điều, may thay đây đã là ngày cuối cùng. Dương Dịch Lạc thầm nghĩ, còn thêm mấy ngày nữa e là cô sẽ bị tróc da mất.

Không hề khoa trương chút nào, là tróc da thật đấy.

Cô đang suy nghĩ thì sau lưng bỗng nặng trĩu, cô không cần nghĩ cũng biết là ai. Hơn nửa tháng tập huấn quân sự này, cô đã quen rồi. Dương Dịch Lạc không ngoảnh đầu lại, nói: “Thường Lam, cậu đang làm gì thế hả?”

Thường Lam không đáp lại, không biết cô ấy đang làm gì, cả người run rẩy, khiến người bên cạnh liên tục nhìn về phía bọn họ. Dương Dịch Lạc hơi nghiêng người, khẽ đẩy đối phương: “Cậu vui đến điên rồi hả?”

Thường Lam ngẩng đầu lên, suýt thì đụng trúng cằm của Dương Dịch Lạc. Vẻ mặt cô ấy có chút vặn vẹo, sự kỳ quặc khó nói nên lời, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Cậu nhìn, nhìn kìa, mau nhìn đi. Là, là…”

Cô ấy nói nửa ngày nhưng Dương Dịch Lạc vẫn không nghe rõ được. Cô đặt tay lên môi, làm dấu im lặng, nhỏ giọng nói: “Sao thế?”

Thường Lam cũng ý thức được bản thân quá thu hút sự chú ý của người khác, bèn hạ giọng xuống: “Tối nay người của thành phố Lạc chúng ta sẽ họp mặt.”

Dương Dịch Lạc khó hiểu, hỏi: “Tớ biết, sao thế? Chẳng phải cậu nói không đi à? Lúc đó tớ gọi thế nào cậu cũng không phản ứng lại.”

“Tớ của hôm qua không đại diện cho tớ của hôm nay. Hôm nay tớ phải đi cho bằng được, dù dao có rớt từ trên trời xuống cũng chẳng thể ngăn nổi tớ.”

“Ồ.”

Dương Dịch Lạc nhìn bục phát biểu, hiệu trưởng đã đi xuống, đổi sang phó hiệu trưởng hay giáo sư nào đó, cô nghe không rõ. Cô nhìn đồng hồ, tính xem khi nào thì kết thúc, nắng càng ngày càng gắt rồi.

Thấy phản ứng của cô bình thản, Thường Lam không nhịn được nữa: “Sao cậu không hỏi tớ vì sao không đi chứ!”

Muốn đi thì đi chứ sao. Nhưng lời này không thể để cô ấy nghe thấy được, Dương Dịch Lạc hỏi rất qua loa: “Tại sao thế? Rốt cuộc là ai đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ vậy?”

Thường Lam không hài lòng lắm với thái độ của Dương Dịch Lạc, nhưng hiện giờ cô ấy có niềm vui to lớn hơn để chia sẻ với cô, nên cũng không quan tâm những chuyện này nữa.

Cô ấy còn chưa lên tiếng, nhưng cơ thể đã không che giấu nổi sự vui mừng: “Tớ nói cậu nghe nè, Phó Bác Nhất cũng đến đó!” Còn chưa dứt lời, đã cười rộ lên, có thể biết rốt cuộc cô ấy vui đến mức độ nào.

Có điều, bởi vì đang diễn tập nên không dám cười quá to, chỉ đành nhịn xuống, đôi vai run lên.

Lâm Hành Tịnh đứng cách đó ba hàng sau khi nghe thấy cũng suýt chút không khống chế được âm lượng của bản thân: “Là Phó Bác Nhất của học viện y học kia á, không phải cùng tên cùng họ đấy chứ?”

Thường Lam gật đầu đắc ý với cô ấy.

Lâm Hành Tịnh thật muốn nghiêng cả người qua: “Ở đâu, tớ có thể đến không?”

“Á á á, Lam Lam, nể mặt chúng ta sắp trở thành bạn học suốt bốn năm đại học, dẫn tớ đi cùng với.” Ngay cả một người trước giờ không tham dự những buổi tiệc này như Trương Nhược Nam cũng không nhịn được mà hỏi.

Phó Bác Nhất.

Dương Dịch Lạc lẩm bẩm, cái tên này hình như có chút quen tai.

Thường Lam hận mài sắt không thành thép, nói: “Thủ khoa đại học năm đó đó! Bởi vì anh ấy có vẻ ngoài quá đẹp trai, còn nổi tiếng một khoảng thời gian đấy. Cậu, vậy mà cậu không biết á…” Cô ấy làm vẻ đau lòng: “Cậu không biết đâu, người theo đuổi anh ấy xếp hàng đến tận nước Pháp luôn rồi.”

Lâm Hành Tịnh an ủi: “Cậu ấy chẳng phải không thích hóng chuyện người khác sao. Đừng giận, đừng giận.” Nói xong thì cảm thán một câu: “Đàn anh thật sự rất đẹp trai, đáng tiếc chỉ nhìn được mỗi năm nay nữa thôi. Haizz…” Trong lời nói chất chứa nuối tiếc vô tận.

Dương Dịch Lạc nhìn vẻ mặt khoa trương của bọn họ, nói: “Có đẹp đến thế không? Cũng đâu phải thần tiên hạ phàm gì.”

Không chỉ bạn cùng phòng gật đầu, mà ngay cả những người cạnh đó cũng bắt đầu gật đầu rồi.

“Cậu nhìn thấy anh ấy thì biết.”

Dương Dịch Lạc: “...” Cô không tin trên thế giới này thật sự có một người đẹp trai có thể khiến người khác nhớ mãi không quên như vậy.

Hơn nữa, anh đẹp trai, cô cũng đâu tệ! Nói thế nào cô cũng được người khác theo đuổi từ nhỏ đến lớn.

Thường Lam trợn mắt: “Ừ ừ, ai có thể sánh bằng ca sĩ lớn như cậu chứ!”

***

“Nhất à, đi thôi, bọn tớ có bảo cậu trả tiền đâu.”



Phó Bác Nhất đang ngồi làm bài chăm chú ở bàn học, đầu cũng không ngẩng, lạnh lùng nói: “Không đi.”

“Nhất à, cậu nói đi, phải thế nào cậu mới chịu đi.” Trịnh Lỗi sắp quỳ xin anh luôn rồi. Nếu như quỳ xuống có tác dụng, Trịnh Lỗi nhất định đã quỳ lâu rồi, còn ở đây khua môi múa mép, hạ giọng cầu xin à. Nhưng cũng không thể trách người ta được, là do cậu ấy nhất thời nhanh nhảu, tỏ vẻ oai phong. Giờ đây chuẩn bị làm cháu người ta luôn rồi.

Trịnh Lỗi thấy kế này không dùng được, chỉ đành đổi cách khác: “Cậu nghĩ đi, lần này chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn em đến tham gia, chúng ta sắp bước chân vào xã hội rồi, có thể gặp được những em gái đáng yêu trong sáng như không nhiều nữa đâu.”

Cậu ấy còn chưa nói hết, Phó Bác Nhất đang làm bài tập bỗng dừng lại, liếc cậu ấy một cái. Trịnh Lỗi lập tức cảm thấy dường như bản thân như bước vào mùa đông vậy.

“Được, được, tớ sai rồi. Tớ biết cậu không cần, nhưng hiện giờ chúng ta đã năm tư rồi, còn không nắm bắt cơ hội này, tuổi trẻ của tớ sẽ lãng phí thật rồi. Coi như anh đây, phụt, coi như em trai cầu xin cậu đi.”

Bạn cùng phòng ở bên cạnh nghe thấy thì không nhịn được cười nhạo: “Cậu biết rõ Bác Nhất của chúng ta không thích tham gia những buổi tiệc như vậy mà cứ bắt cậu ấy phải đi.”

Trịnh Lỗi nghe vậy thì không vui: “Đây có phải buổi tiệc lộn xộn đâu, chỉ là buổi tiệc của những người bạn cùng quê mà thôi. Cậu nghĩ đi, một mình ở nơi đất khách quê người, có thêm bạn đồng hành không phải rất tốt sao?”

“Lẽ nào cậu không có lòng riêng à?”

Trịnh Lỗi làm tư thế muốn đánh cậu ấy. Trình Vân Phi thấy mình yếu thế, vội nói: “Cậu còn không đi cầu xin Bác Nhất đi, sắp đến giờ rồi đó.”

Trịnh Lỗi vừa nãy có chút đắc ý bỗng thất vọng, chữ “sầu” khắc lên trên mặt.

Mặc cho Trịnh Lỗi cầu xin thế nào, từ đầu đến cuối Phó Bác Nhất đều chỉ có một câu: “Không đi.”

Trịnh Lỗi hết cách, cậu ấy đã tung tin ra rồi, nếu như Phó Bác Nhất không đến, chẳng phải đập nát biển hiệu, vả mặt mình sao?

Cậu ấy cầu xin cả nửa ngày nhưng Phó Bác Nhất vẫn không chút động đậy, mặc cho cậu ấy có dụ dỗ bằng lợi ích hay uy hiếp thế nào thì người ngồi ở bàn học vẫn bất động.

Bạch Nhạc không nhìn nổi nữa, nói: “Cậu thấy có khi nào Bác Nhất đổi ý chưa? Cậu ấy nói không đi là sẽ không đi.”

“Haizz.”

Chung Phàm cười lớn: “Tự gánh lấy hậu quả đi! Ai biểu cậu nhanh mồm nhanh miệng làm chi.”

Phó Bác Nhất thấy Trịnh Lỗi sắp khóc đến nơi, cho dù không nhẫn tâm nhưng anh vẫn không đồng ý. Thứ nhất là vì trước giờ anh không có hứng thú với những buổi tiệc như vậy, hận không thể trốn đi. Thứ hai, lát nữa anh còn phải đi làm thêm, ngày đầu tiên không thể cho người ta leo cây được.

Phó Bác Nhất bất lực nói: “Thật không có cách nào khác cả, tớ phải đi làm thêm rồi.”

Trịnh Lỗi chỉ đành cắn khăn tay, ngậm nước mắt tiễn anh rời đi.

***

Trong buổi tiệc gặp mặt bạn cùng quê.

Sau khi tung tin tức Phó Bác Nhất đến, quả nhiên có rất nhiều bạn nữ đến, không chỉ mỗi năm nhất mà ngay cả năm hai năm ba cũng trà trộn vào.

Trịnh Lỗi nhìn người không ngừng gia tăng, lau đi mồ hôi nóng trên trán, cậu ấy không biết bản thân đang hưng phấn hay căng thẳng nữa.

“Trịnh Lỗi, sao năm nay lại nhiều người như thế?”

Trịnh Lỗi nhìn trái nhìn phải, rồi ghé sát bên tai cậu ấy nói rõ nguyên nhân, Quan Sơn Dã lộ mặt bất mãn: “Cậu làm vậy chẳng phải lừa gạt người khác sao?”

“Tớ cũng hết cách mà! Tớ còn thiếu mỗi nước quỳ gối cầu xin Bác Nhất luôn rồi, nhưng cậu ấy vẫn không đến, tớ còn làm gì được chứ.”

Trong khi chờ đợi, có người không nhịn được mà hỏi: “Không phải nói đàn anh Bác Nhất sẽ đến ư? Sai không thấy anh ấy vậy!”

“Đúng đó, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, đàn anh Bác Nhất đâu!”

Còn chưa đợi Trịnh Lỗi lên tiếng, người phía sau đã bắt đầu ồn ào. Cậu ấy chỉ đành lấy ra khí thế anh lớn: “Khụ khụ, mọi người nghe anh nói nè. Bác Nhất ấy à, hôm nay vẫn còn việc nên sẽ đến trễ một chút.”

“Anh ấy sẽ không đến đâu, anh chỉ lấy danh tiếng của đàn anh Bác Nhất mà thôi!”

Thường Lam nhìn buổi tiệc, cô ấy từng nghe đàn chị nói rất nhiều lần, chị ấy nói đàn anh Bác Nhất chưa từng tham gia buổi tiệc như thế này. Cô ấy còn tưởng rằng năm nay tốt nghiệp rồi, nên anh sẽ đến tham gia một lần. Hiện giờ, xem ra không phải vậy. Cô ấy kéo Quan Sơn Dã đang đứng bên cạnh, cậu ấy là người không biết nói dối nhất, hỏi: “Đàn anh Bác Nhất không đến thật sao?”

Quan Sơn Dã muốn nói không đến, nhưng cậu ấy đã đồng ý với Trịnh Lỗi không nói cho người khác biết rồi, chỉ đành trưng ra khuôn mặt non nớt, lắp bắp nói: “Anh không biết, anh thật sự không biết gì cả.” Nói xong bèn bỏ chạy nhanh chóng.

“Thôi đi, chỉ cần nghe lời anh nói là em đã biết đàn anh sẽ không đến rồi.”



Quan Sơn Dã trừng mắt khó tin: “Sao em biết?”

Thường Lam liếc mắt, để cậu ấy tự suy nghĩ.

Lâm Hành Tịnh thấy Thường Lam trở về, vội hỏi: “Đàn anh Bác Nhất không đến thật à?”

“Không đến.”

“Vậy chẳng phải hôm nay chúng ta đến công cốc sao.”

Không biết ai lại nói gặp được Phó Bác Nhất ở đường Trường Minh, đám người vốn dĩ còn ôm chút hy vọng, lập tức đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn không quên mắng Trịnh Lỗi một trận.

Đồ lừa đảo!

Thấy đàn anh mà mình nhớ nhung không đến, Lâm Hành Tịnh và Trương Nhược Nam cũng chuẩn bị rời đi: “Hai cậu có đi không?”

Thường Lam: “Hai cậu về trước đi, nơi đây là đại bản doanh bốn năm sau này của tớ, phải làm quen mới được.”

“Vậy được, bọn tớ đi đây. Có gì hai cậu cũng có người thông báo.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Đợi khi đã sắp xếp xong cho mọi người cũng đã trôi qua một tiếng rồi. Ở bên ngoài rất hiếm khi gặp được người cùng quê, không phải người phiêu bạt bên ngoài thì bạn không cách nào cảm nhận được thứ tình cảm này. Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau đến KTV.

Khi đến nơi, có người nói: “Tôi nghe nói chỗ chúng ta có một ca sĩ nổi tiếng trên mạng à?”

“Cậu ấy, cậu ấy đó. Tôi từng thấy cậu ấy xuất hiện trên mạng, hát hay lắm.” Có người chỉ vào Dương Dịch Lạc nói.

Thường Lam giơ tay cao lên, hét lớn: “Đây nè, đây nè.”

Dương Dịch Lạc đặt chai rượu trong tay xuống, nói: “À, tôi hát chơi chơi thôi à.”

“Bọn tôi đều là gào thét cả. Nào, hát một bài đi, để bọn tôi nghe ca sĩ chuyên nghiệp hát nào.”

Dương Dịch Lạc thấy bầu không khí đang vui vẻ, vừa hay bản thân cũng ngứa ngáy nên nhận lấy micro: “Tôi hát vui thôi, nếu hát không hay, mọi người tha thứ nhé.”

“Cậu muốn hát bài gì? Để tớ bấm cho.” Thường Lam chạy đến máy lựa bài và nói.

Cô suy nghĩ một lúc: “Bài “Từ sau khi gặp được người” đi!”

Giai điệu bài hát vang lên, âm thanh ngọt ngào và vui vẻ phát ra từ giữa đôi môi của cô:

Từ sau khi gặp được người

Ngày mưa dường như cũng bắt đầu ngủ đông

Thế giới của tôi, mỗi ngày đều có cầu vồng

Phó Bác Nhất vừa đẩy cửa đi vào, vừa hay nghe được câu hát này, anh ngẩng đầu thì nhìn thấy một cô gái đang đứng dưới ánh đèn, nụ cười của cô khiến người ta yêu thích, cơ thể chìm đắm trong âm nhạc, phô trương mà tự tin. Động tác mở cửa chậm lại, sau khi tiến vào, động tác đóng cửa cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng đi, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến người kia.

Một bài hát kết thúc, mọi người đều chấn động nhìn Dương Dịch Lạc.

“Cậu nói đây là hát chơi đấy à, có khiêm tốn quá rồi không?”

Thường Lam hùa theo: “Đúng đó, nghe đến nghiện cũng chỉ như thế mà thôi.”

Trong lời khen của đám người, bỗng có một âm thanh khác thường chen vào: “Á, đàn anh, anh đến rồi sao?”

Dương Dịch Lạc đang muốn Thường Lam khiêm tốn một chút, nhưng nào ngờ lại bị tiếng hét kia dội thẳng vào tai. KTV nhộn nhịp lập tức im ắng, mọi người dường như không phải đến để hát, mà giống như đang ở trên trường thi vậy.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trước cửa, Dương Dịch Lạc cũng nhìn theo họ.

“Có phải chúng ta từng gặp nhau không?”

KTV vốn đã yên tĩnh đến kỳ lạ, lời nói này vừa phát ra, bầu không khí càng thêm quái dị rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.