Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo hương thơm dịu dàng của những cánh hoa dại ven đường. Trong không gian yên bình ấy, Gia Khải nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Lan, dìu cô bước đi trên con đường mòn quen thuộc gần nhà.
Ngọc Lan khẽ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc và sự bình yên. Cô đặt tay còn lại lên bụng mình, cảm nhận những cử động nhẹ nhàng của đứa con sắp chào đời. Thai kỳ của cô đã bước vào những ngày cuối cùng, và mỗi buổi tối, Gia Khải đều dành thời gian đưa cô đi dạo, để cả hai cùng tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào trước khi cuộc sống của họ đón nhận một thành viên mới.
Ngọc Lan: "Anh nhìn xem, bầu trời hôm nay đẹp quá. Em chưa bao giờ thấy hoàng hôn rực rỡ như thế này."
Gia Khải: "Đúng vậy, vợ yêu. Nhưng đối với anh, không có cảnh đẹp nào sánh được với nụ cười của em."
Ngọc Lan đỏ mặt, khẽ cúi đầu, nhưng không giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi. Cô tựa đầu vào vai Gia Khải, cảm nhận sự ấm áp và vững chãi từ anh. Những bước chân của họ hòa quyện cùng nhau, tạo nên một điệu nhạc êm đềm giữa khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng.
Ngọc Lan: "Anh này, em cảm thấy bé con ngày càng hiếu động hơn. Hôm nay bé đã đạp em suốt cả buổi chiều."
Gia Khải: "Thật sao? Có lẽ bé cũng đang háo hức muốn gặp bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-anh-la-dieu-may-man-cua-em/3647485/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.