Chương trước
Chương sau
Edit: Yan
——
Minh Khải lại an ủi vài câu nhưng ngôn của hắn có hạn, huống chi từ khi Chu Quân nhìn thấy túi gầm này thì không còn ngẩng đầu nhìn hắn nữa, nghĩ lời mình nói vốn cũng không lọt vào tai người này, Minh Khải thở dài thấy Tiểu Phó đi vào liền gật đầu ra về.
Trước đó tiểu Phó có gặp Minh Khải, vị quan quân này có ảnh hưởng đến Chu Quân nên tiểu Phó cũng hỏi nhiều vài câu mới cho người vào. Tiểu Phó vào phòng bệnh, mắt thấy Chu Quân nắm túi gấm kia cũng không nói rõ là cảm giác gì. Nếu nói mấy ngày trước đây Chu Quân chỉ yên lặng nhưng trên người vẫn có một chút linh hồn. Hiện tại mảnh linh hồn ấy tan, giống như một khối đá trầm mặc, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể đả động đến Chu Quân.
Nhưng hắn lại lạnh lùng nghĩ, Chu Quân dù sao cũng là Chu Quân không thể bởi vì chuyện này mà không gượng dậy nổi. Nhà họ Chu không thể tiếp tục mất đi một vị đương gia. Nhưng bây giờ hắn hẳn nên để cho vị Chu thiếu gia thực tế mới có hai mươi sáu này một khoảng thời gian, để hắn nhớ lại vị thiếu tướng đã mất đi kia.
Ngày này có lẽ là ngày tháng mỉa mai lại khó có thể chấp nhận nhất với Chu Quân, là sinh nhật Chu Quân. Ngày này năm trước hắn còn đang dây dưa với Ung Tấn, khi đó còn không biết ngày sau sẽ có phần tình cảm khắc cốt ghi tâm này. Sinh nhật hắn tổ chức party không mời Ung tấn. Đương nhiên Ung tấn cũng không xuất hiện, thậm chí không gọi cho hắn lấy một cuộc điện thoại chỉ nhờ người đưa quà sinh nhật tới bị Chu Quân không để ý chồng chất lên đống quà sinh nhật của mình.
Khi đó nhà họ Chu còn chưa sụp đổ, hắn uống đến say khướt về đến nhà dĩ nhiên anh cả không cho hắn tí hòa nhã nào, cuối cùng vẫn là chị dâu dỗ anh cả đi sau đó cấu hắn một hồi lâu mới bảo chị Lý bưng lên một chén mì trường thọ nóng hổi, nói với hắn mì trong bát là anh cả tự mình cán, đừng thấy anh cả cứng đầu khó tính thực ra trong lòng rất để ý đến hắn.
Mà nay năm, anh cả ở bệnh viện chị dâu ở nhà mẹ đẻ, Ung Tấn thì lại truyền đến một tin chết trận cùng với chiếc túi gấm máu chảy đầm đìa. Chu Quân an tĩnh cong đầu ngón tay từng chút một nắm chặt đồ trong tay. Đồ vật kia không chịu nổi lực tay của hắn hoặc là nói được nhặt từ thi thể lên một đường ngàn dặm xa xôi, kinh qua lửa đạn gió sương, cuối cùng về tới tay chủ nhân đã yếu ớt lắm rồi lại càng thêm rách nát, toàn bộ chỉ là cảnh còn người mất.
Chu Quân rủ mi miễn cưỡng nâng nâng khóe miệng: "đồ lừa đảo, đã nói là không được làm hỏng rồi." Khóe môi hắn mấp máy, một chuỗi nước mắt đột nhiên tuôn ra rơi xuống đập lên tay thấm vào túi gấm, vệt máu đọng bị nước mắt nóng rực hòa tan, tay Chu Quân ôm lấy thứ kia như là ôm lấy tay ai, hắn như không chịu nổi gánh nặng mà cong eo vùi mặt vào lòng bàn tay, chặt chẽ dán lên niệm tưởng cuối cùng người yêu để lại cho mình.
Cả người hắn không ngừng run rẩy khóc như đứa trẻ. Trong tiếng nức nở, hắn hàm hồ nói gì đó nhưng không ai nghe rõ rốt cuộc hắn đang nói gì. Trong phòng bệnh trống vắng này cũng không có người nghe chỉ có hắn như kẻ điên khóc đến độ không thẳng nổi eo, dần dần trượt xuống khỏi giường. Rơi xuống, quỳ gối lên mặt đất lạnh lẽo, cuộn tròn thành một cục.
Tiểu Phó không ngờ cảm xúc của Chu Quân lại dao động lớn như thế, lúc hắn đi vào phòng bệnh Chu Quân đã nằm trên mặt đất bất tỉnh hồi lâu. Bởi vì tình thế tương đối nghiêm trọng Tiểu Phó bất đắc dĩ lại gọi cho Chu Diêm một tiếng. Chu Diêm ở bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu cuối cùng quyết định xuất viện một chuyến, bảo tiểu Phó đến đây xin với anh.
Tiểu Phó kinh hãi,m lập tức từ chối, đáng tiếc hắn không lay chuyển được Chu Quân cũng không bác bỏ được Chu Diêm. Dăm ba câu đãbại trận, thỏa hiệp ngắt điện thoại lái xe đến bệnh viện của Chu Diêm. Vào lúc tiểu Phó rời đi phòng bệnh Chu Quân lại tới một vị khách. Chỉ là Chu Quân vừa mới ngất đi, cả người đầy tử khí nhắm mắt nằm trên giường.
Phóng viên cũng là ngàn lần cầu xin mới có cơ hội tới gặp mặt Chu Quân, thấy Chu Quân chưa tỉnh thì vô cùng cẩn thận kéo ghế ngồi xuống, lại quá rảnh rang nên cầm lấy sách Chu Quân đặt bên giường bệnh ra xem. Chu Quân gặp ác mộng, lúc bửng tỉnh đụng đến miệng vết thương kêu lên một tiếng. Cơ thể hắn được người ngăn lại, có nói giọng nữ trấn an hắn: "Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ."
Tầm mắt hoảng hốt của Chu Quân dần rõ ràng cuối cùng nhìn rõ người trước mắt, là Tân Uyển Quân. Sắc mặt của Tân Uyển Quân khá hơn nhiều lúc ở cùng hắn, mặt hồng nhuận, ánh mắt trong trẻo. Chu Quân cũng không giãy giụa, theo lực tay Tân Uyển Quân mà lần nữa nằm lại lên giường. Sau một lúc lâu hắn mới nói giọng khàn khàn: "Đứa nhỏ..."
"Không có việc gì đâu, đứa nhóc rất kiên cường." Tân Uyển Quân nhẹ nhàng vuốt bụng. Thực tế ngày đó thực sự nguy hiểm, cô chảy máu sau đó lại bị ngã suýt nữa ngã khiến đứa nhỏ cũng không xong. Thi tiên sinh tức giận không những xử lý hai kẻ bắt cóc còn mắng cô vài câu. Tiếc là Tân tiểu thư vừa mới trải qua một trận bắt cóc lại bị Thi tiên sinh phát hiện mang thai.
Mới đầu cô nơm nớp lo sợ ôm bụng xin lỗi, nói không phải cố ý muốn phiền toái ngài, cô không lộ ra với bọn bắt cóc chút tin tức gì của Thi tiên sinh, đứa nhỏ cũng không phải của ông ấy. Nào biết cô vừa nói từng ấy lời chọc cho sắc mặt Thi tiên sinh càng kém, âm u đến mức làm Tân Uyển Quân cực kỳ lo lắng nói chuyện cũng lắp bắp.
Sau đó Thi tiên sinh nhìn chằm chằm bụng cô hỏi là của ai. Tân tiểu thư đành phải kéo Chu Quân ra chắn họng súng, Thi tiên sinh hừ một tiếng xoay người rời đi. Qua mấy ngày mới tới thăm còn châm chọc mỉa mai, cô thích ai không thích còn cướp đàn ông với đàn ông. Tân Uyển Quân không biết việc của Chu Quân, Thi tiên sinh lại tra xét chuyện của Chu Quân từ trên xuống dưới.
Tất nhiên quan hệ của Chu Quân và con trai của đốc quân Ung cũng bị ông ta biết được. Nhưng mà phản ứng của Tân Uyển Quân phải nói là bất ngờ, cô nghe thấy tin tức người yêu của Chu Quân chết trận thế mà nước mắt lưng tròng, che miệng hồi lâu mới trịnh trọng thỉnh cầu với Thi tiên sinh muốn đi thăm Chu Quân. Nào ngờ Thi tiên sinh lập tức trở mặt đẩy cửa rời đi.
Trì hoãn một lần hai lần, mãi đến khi bác sĩ cho biết đứa nhỏ trong bụng Tân Uyển Quân đã không còn gì đáng ngại cô mới được phép ra ngoài. Cô lên xe, lòng tràn đầy chờ mong đi đến bệnh viện. Nhìn thấy Chu Quân nước mắt Tân Uyển Quân lại tuôn ra. Có lẽ là bởi mang thai nên gần đây cô vẫn luôn đa sầu đa cảm, buổi tối luôn khóc vì chuyện của Thi tiên sinh.
Bây giờ ngồi bên cạnh giường bệnh Chu Quân nhìn dáng vẻ bệnh trạng tiều tụy của hắn, cô cầm khăn tay áp lên hốc mắt, chân tay luông cuống không biết phải an ủi thế nào. Ngược lại Chu Quân còn vỗ vỗ tay cô: "Khóc cái gì, không biết còn tưởng là tôi bị bệnh nan y đó." Tân Uyển Quân thút tha thút thít vài tiếng, rốt cuộc nhịn xuống tiếng khóc nức nở: "em có thể giúp anh chuyện gì không?"
Bạn bè một hồi lại thêm từng trải qua sống chết, Chu Quân đối với cô đã trở nên rất đặc biệt, có thể giúp được hắn thì cô rất bằng lòng. Cô không có bản lĩnh gì quá lớn chỉ có một ít tài sản và quan hệ. Nhưng cô cũng từng tiếp vài vị quan viên, có lẽ là có thể liên hệ vài người. Chu Quân nhìn cô gái ngốc nghếch này lắc lắc đầu, hắn không muốn gì cả.
Chỉ muốn nhanh ổn định sức khỏe để tham gia lễ tang của Ung Tấn. Hắn muốn chính mắt nhìn Ung Tấn nhập quan thì mới có thể hết hi vọng. Đây là một chút thời gian cuối cùng hắn có thể ở bên Ung Tấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.