Trương Dạ Yến không vui nhin Tứớc Thiên nói: "dù cho ngài ấy là nói đùa, thì ta cũng không phải là người của ngài,ngài có nhầm lẫn gì không?"
_Trương Dạ Yến nói tiếp: ngài đừng nghĩ rằng ngài cứu tôi, thì tôi phải là người của ngài, ơn cứu mạng có cơ hội tôi sẽ báo đáp, tôi khỏe hơn tôi sẽ ra đi không phiền ngài lâu đâu.
"Ầm"
Tứớc Thiên nghe những lời nói này của Dạ Yến lòng hắn giận run, bàn tay đã nắm lại thành quyền mặt hắn trầm xuống, lạnh như tảng băng mùa đông.
Trong lòng hắn nghĩ " nàng đã là người của hắn vậy mà còn muốn đi khỏi mắt hắn sao" muốn đi à phải hỏi ý kiến của hắn trước kìa.
Sự tức giận được Tứớc Thiên dằn xuống vì hắn không muốn tổn thương nàng, hắn phải làm cho nàng yêu hắn, tình nguyện ở bên hắn mà thôi.
Suy nghĩ rõ ràng Tứớc thiên thay đổi sắc mặt trở lại ôn nhu nhìn nàng nói:
_"Nàng muốn đi đâu?"
_Ở nơi đây nàng có họ hàng, hay người quen nào không hắn ôn nhu hỏi nàng?
Trương Dạ Yến nghe lời hỏi của hắn, cô chột dạ im lặng cuối đầu không biết nói gì, thật sự ở thế giới này nàng chẳn quen ai ngoài hắn.
Tứớc Thiên thấy nàng im lặng, hắn ôn nhu đến bên nàng nắm lấy bàn tay Dạ Yến, đôi mục quang mê đắm nhìn nàng nói: "nàng không có nơi nào để đi, vậy nàng hãy coi đây là nhà của nàngv, và xem ta là người thân của nàng có được hay không?"
_Ta sẽ che chở cho nàng, nàng ở lại với ta nha!.
_"Ta yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-tinh-o-co-dai-phan-1/1594331/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.