Tước Thiên nhìn nàng ăn xong muỗng cháo cuối cùng, nàng còn luyến tiếc liếm môi mình như tìm kiếm mùi vị của cháo, hắn khẻ mỉm cười nói: nếu nàng còn đói ta nói người lấy thêm cho nàng nha?.
Nghe hắn nói vậy Dạ Yến chợt thấy xấu hổ mặt đã ẩn đỏ đến mang tai, nàng lắc đầu khẻ nói: không!..không cần đâu ta no rồi mà!.
_"Thật không?"
Dạ Yến vội gật đầu lia lịa nói: " thật là ta no rồi!" Hắn cầm lên cái chén đưa đến trước mặt nàng nói: vậy giờ nàng uống thuốc này đi, Dạ Yến đón lấy chén thuốc, mắt nàng nhìn vào chén thuốc nàng trợn mắt,miệng nói lớn.
_"ôi trời ơi!"
_" sao mà nó đen thui vậy?"
_Và có mùi gì khó ngửi lắm?thật nó có uống được không vậy? nàng nghi ngờ nhìn hắn hỏi.
_Tước Thiên nhìn nàng cười đáp lời: được chứ, dược liệu quý hiếm trong đó cả,nàng uống đi cho mau khỏi.
_Nghe lời nói của hắn Dạ Yến biết là mình phải uống rồi, không thể trốn tránh được nữa nàng bấm bụng, nín thở,nhằm mắt đưa chén thuốc lên miệng uống một ngụm liền nuốt xuống, thuốc vừa vào cổ họng thì một vị đắng ngắt, thêm vị chua chua,và đầu lưỡi hơi the the cay,một cảm giác kinh khủng chưa từng có, bao tử cảm giác xôi trào khó chịu, nàng không thể chịu được nữa cả một bụng thuốc phun trào ngược trở ra, văng ra làm ướt cả chăn mềm.
Tước Thiên lẹ tay đở lấy chén thuốc sắp bị nàng làm rơi,ánh mắt không vui nhìn nàng nói, sao nàng lại phun ra cả vậy?.
_Dạ Yến bày ra gương mặt tội nghiệp nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-tinh-o-co-dai-phan-1/1594323/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.