Từ lúc Tuệ Khanh có mặt ở kí túc xá, Bảo Vy liên tục bị chỉnh đốn không ít việc.
“Các cậu đi lấy cơm à? Lấy cho tôi một phần nữa nhé.” Bảo Vy vừa cắm mặt vào điện thoại, vừa lên tiếng khi thấy ba người bọn Tuệ Khanh chuẩn bị ra ngoài.
Hai người bạn cùng phòng thở dài, nhưng Tuệ Khanh phản ứng ngược lại thay vì để yên như họ lúc trước: “Từ khi nào khoa múa dân tộc cho người bị liệt tứ chi vào vậy?”
“Cậu…” Bảo Vy trừng mắt, xong nhìn thái độ hả hê của Tuệ Khanh thì càng tức hơn.
“Muốn lấy giùm cũng được, nhưng chúng tôi tầm ba tiếng nữa mới lên. Cậu có chắc cậu không bị đói chết không?” Tuệ Khanh chả thèm quan tâm Bảo Vy sẽ nói gì tiếp theo, cứ thế quay lưng và kéo hai người kia đi mất.
Tuệ Khanh rất sẵn lòng lấy giùm thức ăn nếu người đó có lí do bận bịu đàng hoàng và chính đáng, chứ không như Bảo Vy chỉ ngồi im một chỗ, cắm đầu vào điện thoại để chơi trò chơi rồi sai khiến người khác như ra lệnh cho người hầu. Cô chán ghét điều đó. Ba người đến căn tin của kí túc xá, vốn bình thường ăn khá nhiều nhưng sự trống rỗng trong chiếc ví chỉ cho cô gặm nhấm ly mỳ khô khan kèm chút đồ ăn được bạn bè chia sẻ.
Cho tới khi trở về phòng, thời gian chỉ trôi qua trong vòng một tiếng. Bảo Vy đã đi đâu từ lâu, đồ đạc vẫn quăng lung tung, không hề ngăn nắp. Tuệ Khanh và hai người bạn đành nhún
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922502/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.