Hoài Khang thật sự chở Tuệ Khanh đến quán cháo cá nhỏ. Anh đậu xe ở bên ngoài, sau đó dẫn đầu đi về phía trước thêm một quãng đường vào hẻm. Cô nhìn quanh, khá bất ngờ khi trong đoạn đường bé như thế nhưng có rất nhiều quán ăn vẫn còn sáng đèn, thậm chí là khách đến càng lúc càng đông.
Đột ngột Hoài Khang dừng lại khiến bản mặt Tuệ Khanh đụng vào lưng anh. Cô xoa nửa bên mặt, vẫn còn không hiểu chuyện gì thì đã thấy anh quay lại nhìn cùng lời trêu đùa: “Biết ngay là em không chịu nhìn đường mà.”
“Hừ, tôi chỉ tham quan xung quanh một chút thôi.” Tuệ Khanh phản bác, nhưng chưa kịp tức giận thêm thì đã thấy Hoài Khang đưa tay ra trước mặt mình: “Là sao?”
“Tôi đưa tay ra thế thì chẳng lẽ kêu em nắm chân tôi à?” Hoài Khang nhướng mày ngụ ý đây là hành động vô cùng dễ hiểu mà sao Tuệ Khanh lại không nhận ra được.
“Sao lại phải nắm tay chú? Chú tính làm gì tôi?” Tuệ Khanh nắm chặt tay mình rồi áp sát vào người, thiếu điều muốn né xa Hoài Khang ngay lập tức.
“Em nghĩ tôi sẽ làm gì một đứa trẻ còn chưa lớn? Phía trước đường trơn lắm, em muốn té thì tôi không cản.” Hoài Khang thu tay lại, cũng không muốn đôi co với Tuệ Khanh nữa nên quay đầu lại và đi tiếp.
Tuệ Khanh lầm bầm: “Tôi đã đủ lớn rồi, là do chú quá già đấy.”
Bước chân đi theo sau chưa được bao lâu, Tuệ Khanh đã cảm nhận được độ trơn trượt của rong rêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922499/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.