“Em ngồi đi, tôi đâu có ý định ăn thịt em mà em căng thẳng thế.” Hoài Khang chỉ tay vào hàng ghế, tự hỏi vì sao Tuệ Khanh lại đứng như trời trồng, không đi theo bạn mà cũng không ngồi yên một chỗ.
Tuệ Khanh mím môi, quyết định không đày đoạ đôi chân của mình nữa: “Ai biết được chú có ý định như thế thật không.”
Hoài Khang ngồi xuống bên cạnh, cùng cô chờ đợi Tâm Dao, sau đó đưa bàn tay có vết bầm tím do ai đó cắn để lại: “Tôi thấy em muốn ăn thịt tôi mới đúng.”
“Là do chú bất ngờ bịt miệng tôi chứ tôi có muốn đâu.” Tuệ Khanh trả treo dù nhìn vết tích cô để lại thật đáng sợ.
“Chứ không phải em biết đó là tôi nên em mới cắn mạnh thêm à?” Hoài Khang dùng ngón cái xoa nhẹ vào vết đó, chắc sẽ mất một khoảng thời gian thì vết này mới lặn được. Răng cô bé này bén thật.
Tuệ Khanh không thèm đáp lại, biết thế cô đã cắn đứt cho tên bác sĩ này chừa cái tật. Nhưng Hoài Khang vẫn chưa chịu dừng lại: “Em không lăn xuống cầu thang chung với tiểu thư Tâm Dao à?”
Tuệ Khanh lắc đầu, nghĩ câu hỏi có gì đó sai sai nên quay sang nhìn Hoài Khang: “Ý chú là sao? Chú muốn tôi té lầu lắm à?”
Hoài Khang nhìn nhím nhỏ lần nữa dựng lông thì bật cười, không định trêu chọc nữa: “Không, ai mà ác như thế được. Lý do gì khiến cho tiểu thư Tâm Dao rớt xống lầu?”
“À thì… nãy cậu ấy cũng bảo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922464/chuong-26.html