Tuệ Khanh nhìn người đàn ông trước mặt với trang phục áo sơ mi trơn màu xanh nhạt được sơ vin trong quần tây đen khiến cô phải nuốt nước miếng một cái. Ánh sáng sau lưng Hoài Khang hắt lại càng tô đậm thân hình chuẩn mực nam tính của anh. Phải làm sao đây? Dường như cô lại thể hiện nét mặt thèm thuồng nữa rồi.
Cố lấy lại lý trí, Tuệ Khanh gằn giọng: “Chú theo dõi tôi sao?”
Hoài Khang nhướng mày, trong lòng đầy đủ các loại cảm xúc khác nhau không rõ tên. Anh mới trở về từ nhà họ Triệu, giờ chỉ muốn ngả mình xuống giường rồi đánh một giấc ngủ ngon. Và anh gặp Tuệ Khanh đứng trước cửa căn phòng kế bên mình làm anh không biết ông trời trao tặng cho anh sự hoan hỉ hay mối nguy hiểm sắp tới.
“Tôi ở đây đã gần mười năm nên người hỏi câu đó là tôi mới đúng.” Hoài Khang không thèm tra chìa khoá vào ổ nữa, quay hẳn người về phía Tuệ Khanh: “Em theo dõi tôi sao?”
“Theo… theo dõi gì chứ? Tôi thuê nhà ở đây?” Tuệ Khanh không bết vì sao bản thân lại lắp bắp hệt như có tật giật mình, nhưng rõ rành rành rằng cô không hề biết anh cũng ở đây.
“Em để ý tôi.” Hoài Khang khẳng định một câu chắc nịch.
“Chú bị điên à? Tôi… không có.” Tuệ Khanh biết lần này mình thật sự chột dạ. Không theo dõi là thật nhưng lại có để ý.
“Bạn trai em có biết em cứ lẽo đẽo theo tôi thế này không?” Hoài Khang dựa nửa người vào tường, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922433/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.