“Em tìm tôi vì chuyện của tiểu thư Tâm Dao à?”
Vừa nghe câu hỏi của Hoài Khang, Tuệ Khanh lập tức đi đến cửa phòng bếp, nhưng thấy bản thân thất thố nên chỉ đứng ở ghế bành trong phòng khách, rồi nói vọng vào trong.
“Tôi biết Tâm Dao bị người nhà họ Lý bắt đi, nghe đâu đã được đưa vào bệnh viện.”
Hoài Khang khuấy nhẹ cháo để tránh bị khét đáy nồi, thấy độ ấm vừa đủ thì tắt bếp. Khẽ nếm nhẹ, anh đánh ánh mắt qua bên Tuệ Khanh và thấy cô có vẻ hơi ngại ngùng.
“Em mua chỗ đó à?”
Hoài Khang hỏi, ý chỉ đến nơi anh dắt Tuệ Khanh đến ăn. Việc này vốn dĩ sẽ chẳng có gì nhưng quán cháo ấy không hề có trên trang thương mại nào để có thể nhờ người giao hàng đến. Ở đó có số điện thoại của ông bà chủ thì hai người không còn đủ sức khoẻ để gửi đồ ăn tới khách hàng.
“Đúng vậy.”
Tuệ Khanh không có ý định giấu giếm một người đã quá quen thuộc mùi vị cháo ở đây. Vì muốn nhờ vả, cô phải tìm kiếm tên quán trên trang mạng, khó khăn lắm mới lục ra được số điện thoại của họ. Sau đó, cô đích thân đặt món và nhờ người giao hàng lại lấy. Trải qua khá nhiều bước thì cuối cùng đồ ăn cũng tới tay.
Thế mà Hoài Khang có vẻ không thể hiện sự cảm động cho lắm, ngược lại còn bước tới gần Tuệ Khanh và xụ nét mặt xuống: “Em chăm lo cho bạn mình đến mức có thể làm vậy để hỏi tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922420/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.