“Reng! Reng!”
Một bàn tay đập mạnh vào chiếc đồng hồ nằm trên bàn được đặt kế bên giường. Hoài Khang đặt tay lên trán, cả một đêm mất ngủ. Anh không thể nào ngờ tới các giấc mộng bị Tuệ Khanh chối từ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, nhiều đến mức khiến anh càng khẳng định bản thân đã chấp niệm phải có được tình cảm của cô.
Hoài Khang bước xuống giường, đi vào nhà tắm rồi nhìn vẻ ngoài tàn tạ của mình. Anh bật mạnh dòng nước để nó gột rửa bớt sự mệt mỏi và tâm trạng rối bời.
Anh không cam tâm!
Hoài Khang đã có một thời được công nhận là công tử làng chơi. Anh vung tiền như giấy, một đêm mỗi bên hai em là chuyện quá mức bình thường, nhưng anh không có khái niệm gặp ai cũng sẽ lên giường. Anh không ăn chơi thông qua cách đó. Anh chỉ thích bày vẻ trong các quán bar chỉ để cho ông Dự thấy và tứ điên mà thôi.
Thế mà lần này, Hoài Khang có tình cảm với một cô gái nhỏ, cứ tưởng với nhan sắc cùng những lần tiếp xúc có thể đánh ngã Tuệ Khanh, nhưng hiện thực đã vả thẳng vào mặt anh.
“Tôi xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình cảm của chú.”
Hoài Khang nắm chặt tay, câu nói đó vẫn vang vọng trong đầu như thể Tuệ Khanh đang thì thầm bên tai. Điều này khiến anh chỉ muốn đè cô xuống rồi chặn cái miệng chúm chím ấy lại bằng những nụ hôn.
Lúc trước, chỉ cần có người ra vẻ chê bai, Hoài Khang chắc chắn sẽ rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922415/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.